Thứ Sáu, 4 tháng 3, 2016

Xem trực Tuyến Phim Nợ Anh Một Giấc Mơ Tập 19

Nghề Phim No Anh Mot Giac Mo nào cũng có cái chán của nó hết! Nên đừng dòm ngó lung tung thấy sao công việc của người ta đã quá mà cái mình làm nó chán ngắt. Nếu có đủ dũng khí thì đứng lên xin nghỉ việc, còn không thì ngồi lại làm nghiêm túc và ráng tìm lý do để yêu nó. Đừng than vãn! Vì theo ch. cảm nhận thì khi người ta buông lời phàn nàn thì cơ thể nó tiết ra cái chất gì đó tên khoa học là gì không biết luôn, nhưng đại loại nó làm mình ù lì, chán càng thêm chán, chẳng giải quyết được gì yêu công việc của mình và luôn cảm thấy biết ơn vì cuộc đời xô mình vào làm cái nghề này. Vì hàng ngày hàng tháng vẫn đang kiếm tiền từ nó nên rất biết ơn và không dám phán nàn điều gì. Dĩ nhiên không phải lúc nào nó cũng bằng phẳng nhưng khi mình ráng tìm cái cớ để yêu nó thì tự nhiên sẽ thấy rất nhiều thứ sâu xa hơn đáng để học. Mà cứ tìm hiểu thì lại yêu thêm, nên ch. ít khi than phiền và công việc, một khi đã than thì chắc chắn sẽ nghỉ việc.Nói vậy để mấy bây đừng có so sánh việc sướng việc khổ nữa nha. Công việc nào nó cũng chán như nhau thôi hà!Một buổi chiều tà Sài Gòn nắng chợt tắt, tôi len lỏi từng ngõ hẻm, gốc phố quyết tìm ra quán cà phê mà cách đây 5 năm tôi rất thích. Nó đem lại cho người ta cảm giác an yên sau những xô bồ của cuộc sống nơi thành thị. Ngồi nhâm nhi tách cà phê nóng cùng tiết trời lành lạnh ở Sài Gòn hôm nay, sao tôi nhớ má tôi quá đỗi. Người phụ nữ đã hy sinh cho chồng, cho con gái bé nhỏ của má. Lòng tôi nôn nao một cảm giác khó tả. À! Cũng đúng thôi! Sắp đến tết rồi mà. Giống như bao người con xa quê, tôi mong tết mau về để tôi được về quê thăm má. Để được má gội đầu, chải tóc cho con trên bến sông trước nhà. Tôi chợt đau đáu nhớ về tuổi thơ. Nơi đầy ấp tiếng cười vui rả rít, đầy ắp tình người mà nơi phồn hoa đô hội có chắc sẽ tìm được.Tuổi thơ tôi là những ngày đẹp nhất, rong ruổi khắp cánh đồng, hay những buổi đi hái rau đồng về luộc chấm mấm kho. Má tôi mà trổ tài nấu mấm kho là anh em tôi ăn thôi nghỉ. Cha tôi tuy ít nói nhưng trong lòng thì tự hào về má lắm! Nhà tuy nghèo nhưng chan chứa tình quê. Má với cha thì sớm hôm ngoài đồng, tôi thì ở nhà lo cơm nước, và cố gắng ăn học cho nên người. Rồi ngày rời xa gia đình, rời xa vòng tay ấm áp của má cũng đến.
Lúc đó tôi nói: "Hay là Xem Phim con ở nhà với cha má hen!, con không đi Sài Gòn học đâu?Má tôi nói: "Mày biết nguyên cái xã nghèo này, có mình mày đi học đại học ở Sài Gòn, con người ta mong mà không được kìa, thôi nghe lời má đi học đi con, không thành danh thì cũng thành nhân.Đời tôi cũng bắt đầu lật sang trang mới, không còn gần má nữa tôi tập sống cuộc sống tự lập, tự lo cho mình. Tôi vẫn nhớ lời má dặn lên Sài Gòn ráng học hành nghe con như xoáy vào tâm trí. Rồi những đêm dài, trong cuộc gọi ngắn ngủi tôi nói chuyện cùng má. Những dòng thư dài miên man tôi viết gửi má, kể đủ thứ từ chuyện học tập đến bạn bè tôi ra sao, thế nào?, Rồi những lần tôi nhận học bổng tôi gọi điện cho má, má mừng lắm. Sau mỗi lần thi xong, về quê chơi má cắp nắp đủ thứ cho tôi mang lên Sài Gòn để ăn dần cho tiết kiệm. Mà hầu như ai ở thời sinh viên cũng như vậy.Tôi giấu má chuyện đi làm thêm ở nhà hàng, lúc đó tôi làm phục vụ. Má tôi có cái tật, nhà thì nghèo thiệt nhưng không bao giờ cho con cái đi làm thêm. Vì má nói, đã ăn học thì lo mà học cho đàng hoàn đi làm thêm rồi thời gian đâu mà học tốt được. Má tôi là vậy lo đủ thứ, hy sinh, tần tảo để con không phải thiệt thòi với bạn bè.Thời gian dần trôi qua, tôi tốt nghiệp với tấm bằng loại tốt, công việc cũng ổn định, má tôi mừng lắm, nhưng tôi biết má còn lo nhiều lắm, lo công việc, nơi ăn chốn ở, lo cho hạnh phúc của tôi. Lúc nào gọi điện, mà cũng nói câu " ráng nghe hôn con, không thành danh thì cũng thành nhân", má không cần con làm tiền nhiều đem về cho má. Tôi hiểu ý má chứ bởi Sài Gòn là nơi náo nhiệt, đất chật người đông, con người ta phải bon chen nhau mà kiếm tiền, nhưng khi con người quay cuồng trong tiền tài, danh vọng rất dễ đánh mất chính mình.
Mặt trời rực rỡ lộ ra, những No Anh Mot Giac Mo tia nắng tỏa ánh vàng tươi chan chứa yêu thương bao trùm lên núi rừng, đồng ruộng. Những tiếng con trẻ reo vui: Nắng đã về! Bến sông quê bỗng trở nên tấp nập khác thường những cô gái trẻ, vai đeo, tay xách những áo quần, chăn màn ra sông giặt rũ. Tiếng khỏa nước ì ùm xen lẫn tiếng nói cười của những cô gái thanh tân rộn rã vang vọng khắp bến sông. Nắng xuân trải những dải lụa mềm tinh khôi lên những ô mạ non, sưởi ấm cho những mầm xanh vừa nhú lên mỡ màng, óng mượt như tơ. Nắng theo nhau nhảy nhót dọc theo những con đường làng vừa mới được bê tông hóa hôm nào, nắng len lỏi vào sâu trong những ngõ nhỏ bình yên của những làng quê đồi núi nhấp nhô. Làng quê hiện lên dưới nắng xuân đẹp đến lạ lùng.Như chỉ chờ đợi cái thời khắc giao mùa tuyệt diệu ấy của đất trời, những nụ bích đào không thể cưỡng nổi sự quyến rũ của nắng xuân cũng chúm chím hé nụ cười duyên khoe sắc cùng nắng mới. Vạt cải ven sông hừng lên sắc vàng rực rỡ...Cỏ cây, hoa lá phơi phới đua nhau vươn mình đón nắng xuân. Nắng xuân tươi mới mang sức sống căng đầy đến với muôn vật, muôn loài. Những cánh én chao nghiêng giữa nền trời cao đầy nắng và gió. Sự sống như bừng lên náo nức lạ thường.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét