Anh thấy mình ngốc nghếch quá đi thôi! Thời đại nào xem phim rồi nhỉ? Chúng ta có nhiều cách để liên lạc, để không xa nhau dù chẳng được ở gần mà. Có thể viết thư, có thể gửi email, nếu rảnh rỗi có thể gọi điện đường dài thăm hỏi tình hình của người ấy.Anh đã hạ mình, vứt hết lòng tự tôn của bản thân để níu kéo, xin cô cho anh một cơ hội, nhưng rồi câu trả lời của cô vẫn là không. Tôi ngó quanh, thì ra quán chỉ còn lại tôi sau màn mưa đã dứt từ lâu và trời bắt đầu hâng hẩng ánh mặt trời, Đà Lạt bốn mùa vẫn vậy, thời tiết dễ chịu dù thay đổi liên tục trong ngày. Tôi bỏ lửng câu hỏi đầy tò mò, và cô đơn, tôi đoán vậy, cô bé đó giống tôi. Cầm theo bao thuốc và từ từ đứng dậy, tôi ngẫu hứng cười một cách vô thức:Cô nói rằng kể cả có là hiểu lầm thì tình cảm đã hết, cô không thể về bên anh được nữa.Có những chuyện quá khứ, qua rồi chính là qua rồi, có vớt vát thế nào cũng không thể làm lại. Hiểu lầm không phải nguyên nhân khiến người ta lạc mất nhau, chính sự thiếu lòng tin, sự tự tôn quá lớn mới khiến người ta buông tay nhau, để rồi sau này có hối hận cũng không còn kịp nữa.
Có nhiều lúc, tôi cũng phim mau chay ve tim muốn bắt chuyện, cũng muốn làm quen với những người bạn mới, cái nổi cô đơn của một con người đa sầu đa cảm làm cho tôi có một khát khao mãnh liệt làm quen bạn mới. Em à, nếu thương anh, thì em hứa sẽ thôi không khóc. Em hãy cười, trong tròn vẹn thương nhớ dành cho người, được không? Thế nhưng chỉ cần nói chuyện vài câu gọi là xã giao với tụi bạn trong lớp, tôi đã nhận ra sự khác biệt quá xa giữa tôi với chúng. Cái khác biệt đầu tiên đó là về tuổi tác, so với các bạn trong lớp, tôi lớn hơn tụi nó một tuổi, chẳng qua là vì sức khỏe không cho phép cho nên tôi đã phải bỏ dỡ một năm. Trễ nải với bạn bè, tôi cảm thấy mặc cảm vô cùng, năm đầu tiên tôi thi vào ngôi trường này tôi đã lấy cho mình một số điểm khá cao và được chọn vào học lớp chọn của trường.Tiền thì ai chẳng cần. Người nghèo thì càng cần, người giàu thì lại càng cần hơn nữa. Mỗi người một kiểu. Nghèo cần để có cái chi tiêu, giàu thì cần để sang trọng rồi còn muốn sang trọng hơn. Anh có đảm bảo anh không cần tiền không? Thế nhưng, áp lực học tập, khối lượng bài vở nhiều tôi bắt đầu lao đầu vào sách vở, lao đầu vào những con chữ mà chẳng mảy may quan tâm đến sức khỏe của mình.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét