Đã bao nhiêu năm qua cô phải tự chiến đấu một mình nơi xem phim đất khách quê người. Một giờ trước, cơn sốt hạ, cô mới nhấc chân ra khỏi giường cố ăn bữa cơm gia đình. Một giờ sau, cô ở ngoài đường với chiếc balo nhét vội những đồ vật cá nhân. Cô chưa bao giờ một lần coi ngôi nhà kia là "nhà" của mình dù nỗi nhớ mẹ quay quắt...Cô cần một bờ vai lắm. Nhưng cô sợ! Sợ bị tổn thương, sợ bị vấp ngã, lừa dối và hơn hết cô sợ bạo lực. Cặp vợ chồng tầng dưới không tuần nào là không gây gổ, tiếng cốc vỡ, tiếng chửi rủa, tiếng người phụ nữ khóc lóc, tiếng đứa trẻ gào lên gọi “Mẹ ơi!”, tiếng người đàn ông lăng mạ, miệt thị và trì chiết. Cô ôm đầu và sợ hãi. Hôn nhân thật sợ hãi, hay người đàn ông thật đáng sợ? Có bao nhiêu người phụ nữ quyết định sinh con một mình, ở một mình chỉ vì chứng kiến quá nhiều mặt trái của hôn nhân… Hôn nhân không phải là điều gì ghê gớm, mà chính lựa chọn sai người đàn ông cho cuộc đời mình mới là điều đáng sợ.Cô thèm khát có một gia đình cho riêng mình, cô tin mình sẽ gặp được người tốt. Mỗi lần nhìn thấy những bạn bè cùng trang lứa mặc áo cưới, lòng cô lại ghen tị. Thấy những đứa bằng tuổi một tay bế, một tay bồng những đứa con xinh xắn đáng yêu, vất vả nhưng thật hạnh phúc. Cô quay lại căn phòng vắng và đơn độc một mình.
Một phim cuoc chien nhung nang dau ngôi nhà của riêng cô, nơi cô trở về sau những bộn bề của cuộc sống, nơi cô ăn mừng chiến thắng, nơi cô hẹn hò yêu đương. Hà Nội nơi biết bao nhiêu người từ các tỉnh khác đổ về, cuộc sống không gia đình, hoàn toàn tự lập. Bao nhiêu người sẽ ngục gã, bao nhiêu người sẽ kiên cường đứng lên? Mỗi lối rẽ lại là những lựa chọn khác nhau trên đoàn tàu mang tên đường đời. Mỗi người lại ở những thời điểm, vị thế khác nhau như cái cách người ta chọn chiếc vé lên mỗi toa. Cô dạn dĩ chọn toa ghế cứng không điều hòa, rất tiết kiệm, không bị lạnh và bình dị. Cái thú đau thương cũng có vị của nó, mằn mặn, đăng đắng và cay nồng. Chuyến đi này, cũng như bao lần khác, cô thường không lên kế hoạch trước, chỉ cần hai yếu tốt tài chính và thời gian là có thể lên đường.Trở về, Hà Nội vẫn như cô gái thẫm đẫm mồ hôi sau những ngày dài vượt dã, mưa dầm kéo dài làm nhà cửa, đường phố và con người cũng “chảy nước”. Chiếc chìa khóa quay hết một vòng, tiếng balo hạ xuống sàn nhà, cô lướt nhìn căn hộ vẫn y nguyên như lúc cô rời đi, cảm giác thân thuộc trở về, ở nhà vẫn là hơn. Đêm đến, cô tự ru mình vào giấc thấm đẫm mùi ẩm mốc, mùi của những nỗi buồn tủi.Tiếng chuông báo kéo cô khỏi giấc ngủ chập chờn đêm qua, hộp thư nhấp nháy trên màn hình có tựa “Thông báo kết quả phỏng vấn tại công ty…”. Cô hồi hộp trượt con chỏ xuống, trong danh sách trúng tuyển có tên cô, đôi mắt mở to, tỉnh rụi, ngoài kia, ánh mặt trời đã sắc lẻm le lói xuyên qua những đám mây xám lâu ngày báo hiệu ngày đẹp đã lên.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét