Đêm sao xem phim mà còn dài quá, cô mong trời sáng. Để ánh nắng hong khô nỗi đau, giọt nước mắt nào cũng sẽ không còn rơi nữa. Kể từ đêm hôm đó cô không đến Night nữa, di động của cô im bặt suốt hơn một tháng. Những cuộc gọi nhỡ của Hoàng đã chất đầy trong danh sách. Thời gian này cô dành hoàn toàn cho công việc. Những buổi làm ngoài giờ cứ nhiều thêm cho tới tận khuya, cô mệt mỏi nhưng chỉ có như vậy khi nằm xuống giấc ngủ mới dễ dàng tìm đến mà không mang theo những cơn mộng mị. Sau khi đơn xin chuyển công tác đã được duyệt, cô mới chịu đến gặp Hoàng để chào tạm biệt.Vẫn là cái thói quen thường nhật, Hoàng ngồi ở sân thượng của Night nhâm nhi loại rượu vang ưa thích. Trên bàn đã để sẵn hai ly rượu vừa được rót đầy. Nhìn thấy cô, dường như Hoàng không thẻ che giấu đi nỗi xúc động của mình: Em vẫn còn đang chờ đợi phải không? Tại sao không nói với người đó? Đủ kiên nhẫn để chờ, tại sao lại không dám nói ra? Vì người em vẫn luôn chờ đợi là một giáo viên nghèo không có gì trong tay ngoài công việc và sự cố gắng với cuộc sống. Con người có trái tim ấm áp đó bây giờ đâu rồiem cũng không biết nữa. Nụ cười cô lại mỉm, nụ cười nhắn nhủ bình yên hay là nụ cười chào cáo biệt dành cho ai đây? Hoàng đứng lặng, ánh mắt vẫn dõi theo dáng hình cô đang xa dần, cảm xúc như vỡ oà. Từ đằng sau, có tiếng bước chân chầm chậm tiến lại gần. Dường như với Hoàng sự hiện diện của con người này không hề bất ngờ chút nào.. Hai người đàn ông nhìn nhau, suy nghĩ chất chứa trong khoảng lặng vô định, mỗi người là một nỗi niềm riêng nhưng lại cùng nghĩ về một người.
Quá khứ có đẹp đến đâu thì cũng chỉ là quá khứ. Đã đợi chờ, đã nhớ thương. Cảm giác vẫn còn đó thì đã sao? Gặp lại nhau đó nhưng hình như phim tinh yeu khong co loi loi o ban than nơi ta đứng đã lạc nhau mất rồi. Cũng không xoá đi được cái sự thật của hiện tại. Không thể dừng lại, càng không thể quay lại. Chỉ có thể bước tiếp về phía trước. Cái cảm giác đó mơ hồ tựa là giấc mơ, dù là lúc bắt đầu hay kết thúc cũng vậy. Mảnh ký ức trong veo, chất đọng thứ tình cảm nào chân thành, nụ cười nào thật tinh khôi trong mưa chiều. Tất cả đã hoàn toàn tan biến hoá hư vô, không thể tìm lại một chút dấu vết nào mãi mãi không còn thuộc về bất kỳ ai nữa. Bất giác em nhận ra sau mỗi giấc mơ có giọt nước mắt đọng lại nơi khoé mi. Cái lạnh của mùa tuyết London khiến những người xa xứ cảm thấy chạnh lòng và đơn côi biết mấy. Nhất là đối với một đứa con gái không có người yêu thì mọi thứ lại càng trở nên kinh khủng. Bốn mùa tuyết, bốn mùa tôi lặng lẽ ra khỏi căn hộ vào buổi sáng, đến quán quen lót dạ và nhâm nhi tách cà phê lạ vị một mình. Lâu như thế rồi mà tôi vẫn chưa thể quen với cà phê ở đây. Tôi nhớ cà phê vỉa hè Hà Nội. Nhớ cái mùi thơm nồng nàn của Hà Nội khi gió mùa Đông Bắc thổi về. Tôi nhớ anh.Mỗi khi nhớ Hà Nội tôi lại nhớ anh, bởi anh, hình bóng anh, in đậm trên mỗi con đường Hà Nội mà tôi đi qua. Muốn thôi nhớ anh thì phải thôi nhớ Hà Nội. Nhưng làm sao người ta có thể thôi nhớ nhung quê hương của mình? Tôi yêu anh như yêu Hà Nội vậy.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét