Bỗng ở đâu một khúc Phim cây lớn bị gẫy trôi dạt đến gần bên chúng tôi. Còn ngại ngùng gì nữa, cả ba đứa chúng tôi vội ôm chầm lấy cái cây mà run bần bật, trôi lênh đênh trên dòng sông. Khi tấp vào bờ, tôi vẫn không hết hốt hoảng khi sự việc vừa rồi vẫn còn lắng đọng lại trong đầu tôi. Trên đường về nhà, cả ba đứa chúng tôi im phăng phắc mà lê từng bước chân mệt nhoài chứa đựng nỗi kinh hoàng vẫn chưa tan biến đi trong tâm trí. Kể từ đó, chúng tôi được một bài học để đời.Đêm xuống, màng đêm giăng phủ cả núi đồi trùng điệp, nhưng dòng sông kia vẫn lấp lánh ánh trăng vàng phản chiếu. Từ ô cửa sổ nhỏ nhìn ra dòng sông, tôi có linh cảm như dòng sông đã gửi khúc cây ấy đến cho ba đứa chúng tôi. Tôi vẫn không hề trách khứ gì dòng sông về buổi trưa đó, không trách nó là con sông định mệnh". Vì chính chúng tôi đã gây nên cớ sự này, chính chúng tôi đã không biết tự lượng sức mình.Trở lại với thực tại, nơi tôi đang đứng bây giờ đã là một đồi cát chứ không phải là con sông của ngày xưa nữa! Những người bạn nhỏ thuở hôm nào đã cùng tôi ngày đêm với tháng năm, vẫn gần gũi mật thiết với con sông thân thương giờ đã mỗi đứa một phương trời. Đi tìm tương lai hạnh phúc trên đường đời cho riêng mình, đâu còn tụ tập nô đùa bên dòng sông như những ngày xưa. Con sông đã bị chôn vùi dưới đồi cát "vô tình", nhưng với tôi những hồi ức về con sông ấy sẽ mãi không bao giờ phai tàn dù cho ngày tháng có phôi pha. Những kí ức về con sông dĩ vãng ấy xin được sống cùng luôn mãi với thời gian.
Năm trước đưa thằng nhỏ đầu lòng Nguoi Con Trai thẳng vô lớp một chỉ tốn chai rượu nhập khẩu màu hổ phách, năm nay nhà trường nhận chuẩn quốc gia nên phải lót đường năm triệu cho con nhỏ em qua cỗng. Nói gì xa, góp tiền cúng đình cũng phải tăng gấp đôi coi mới được. Thằng em học đại học Mỹ thuật xong rồi, giờ ngồi vẽ bảng hiệu, xui nó ra mở quầy bán chữ nhiều tiền hơn, ai cũng muốn treo mấy chữ Tài Lộc trong nhà. Đá Bạc bị đem bán cho tư nhân làm du lịch rồi, họ sẽ san núi bạt rừng trồng mấy con rồng xi măng lên, sơn màu hàng mã cho coi. Vườn chùa ngoại thành đang bán mấy chỗ nằm đẹp, nhà có người già nên mua để sẵn, sau này biết đâu không còn đất.Những câu chuyện bán mua rời rạc này chúng ta vẫn thường nhặt nhạnh từ buổi ăn vặt, cuộc cà phê hay trong lúc chờ xe rời bến. Cái giọng điệu của người góp chuyện cũng bình thản như cảm giác của người nghe. Dù hàng hóa trong những cuộc mua đi bán lại đó không phải mấy món thông dụng kiểu như gạo, rau, hay nắm xôi, cái áo. Bất cứ gì cũng là hàng hóa, lạ gì. Sống trong tâm thế của một kẻ đi chợ, và cả nước là một cái chợ khổng lồ, hàng họ đa dạng đến mức mua gì cũng có, kể cả mua thần bán thánh, chức tước, trinh tiết, thận người... chúng ta bớt bỡ ngỡ đi. Giống như câu mà trẻ con hay đùa, "trước còn mắc cỡ giờ đỡ nhiều rồi". Người ta có thể mua dặm dài bờ biển để làm khu nghỉ dưỡng, mua một vùng đất để khai khoáng, mua cả dòng sông làm thủy điện, thậm chí biết đâu còn mua lại được mạng sống từ cái án tử hình...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét