Mùa hoa nở, mở cửa ra chỉ thấy một màu hoa xem phim vàng bát ngát.Mỗi năm, cứ hoa cúc trổ bông, bà lại ngâm gạo nếp, xay bột rồi sai Đông lấy lá chuối rừng về gói bánh uôi, bánh này còn được người ta ưu ái gọi bằng một cái tên khác hết sức trữ tình: bánh tình nhân. Người Vân Dương chỉ gói bánh tình nhân vào dịp Tết, bà lại không thế. Bà gói bánh vào mùa hoa cúc trổ vàng các ngọn đồi. Bánh tình nhân bà treo lủng lẳng trước cửa sổ. Tháng tư, trời nóng, bánh chóng thiu. Để khỏi lãng phí, bà ép Đông ăn thay cơm. Đông không phải con cháu của ông bà. Bữa hôm Quý và Đông đến chơi, ngồi bên ô cửa sổ nhà sàn, đôi mắt Quý chỉ dõi về phía đầu xóm, nơi có ngôi nhà sàn rất to, tất cả các cánh cửa đều lắp kính sáng choang, bất cứ lúc nào, miễn là có nắng, ngôi nhà với những cánh cửa kính ấy đều tỏa sáng lấp lóa, hệt như một viên thủy tinh dưới tia nắng mặt trời. Thằng Vĩnh, chủ nhà đó có cái xe tay ga rất oách. Mặc dù đường lên Vân Dương toàn dốc và khúc quanh, cái xe như đứa tiểu thư õng ẹo phun bụi mù mịt trên con đường đất đỏ chưa được đổ bê tông nhưng Vĩnh vẫn rất tự hào. Vĩnh còn tuyên bố rằng con gái khắp xứ Mường Thàng, nó muốn ai là được người đó.
Chàng sống phim loi re cho tinh yeu ở ngôi nhà sàn dưới chân đồi.Nhưng cái cảm giác những thứ còn sót lại của tình yêu, của quá khứ vẫn đang hờ hững len vào con tim từng phút cũng chưa bao giờ là dễ chịu, chỉ biết rằng dùng từ cô đơn, nhung nhớ và trống vắng không thể nói lên bao cảm xúc trong ta lúc này, và ta nên nói với ai đây? Có chăng, làn khói thuốc và sự yên tĩnh sẽ làm ta dễ chịu hơn, ta muốn nhắn tin với em, ta muốn gọi điện cho em và sao nhỉ, mà chỉ cần nghe giọng nói ấy là ta đã thấy hạnh phúc lắm rồi, nhưng ta đâu thể.Mà tại sao ta lại gặp nhau và yêu nhau giữa muôn vạn người vậy nhỉ, biết bao nhiêu chàng trai tốt và đặc biệt hơn anh, có muôn vàn những cô gái ngoài kia, nhưng tại sao ta lại yêu nhau? Ta vốn là người dưng xa lạ, cuộc đời đã đưa ta đến với nhau bằng những nụ cười,ánh mắt, trái tim những tưởng sẽ là của nhau, ấy vậy mà, trong một phút ngu ngơ, ta lại đánh mất đi những gì tốt đẹp nhất. Đúng là ở cái tuổi chưa tròn đôi mươi, đời còn dài đằng đẳng và có lẽ mối tình này ở một thời điểm nào đó trong tương lai chỉ còn là một chút ký ức còn sót lại, rằng mình đã từng yêu một cô gái, rằng mình đã buồn và đại loại như thế. Nhưng thật tình, ta không muốn quên, thật tâm ta chỉ muốn đi với nó suốt cả cuộc đời.Đông rất thân với ông. Chàng là giáo viên tiểu học. Ở xóm Vân Dương, chàng không thân với ai ngoài ông. Ngay từ khi còn thiếu niên, lúc bố mế mất, Đông hẳn nhiên coi ông bà như hai đấng sinh thành.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét