Họ không nói, chẳng phải vì đã quên, mà bởi lẽ không ai còn có thể quay lại Xem Phim khoảng thời gian tuyệt vời năm xưa được nữa.Một chiều nọ, tại công viên Thái Hà người ta trông thấy hai cụ già tóc bạc ngồi tâm tình dưới bóng cây đại thụ. Cụ ông bảy mươi tuổi ngồi xe lăn nước mắt giàn giụa gục đầu trong lòng bà lão khóc như một đứa trẻ.Hơn nửa thế kỷ trôi qua, thời gian đã khắc trên gương mặt hai người vẻ nhăn nheo và dấu hiệu của tuổi tác. Đến lúc này, khi con cháu đầy đàn, hồi tưởng lại quá khứ, Tố Như và Thành mới giật mình nhận ra bóng hình năm ấy vẫn còn lưu lại thật sâu trong tim, nó chỉ lặng yên nằm đấy, chứ chưa hề tan biến dù họ có cố gắng chôn vùi như thế nào....Lúc nó còn học tiểu học, đám bạn cùng xóm thường tẩy chay và không chơi với nó, vì nó là một đứa không cha, không mẹ! Chẳng hiểu vì sao đám con nít hồi đó cứ gọi nó là đứa mồ côi! Chắc tại ba mẹ của chúng nó nói thế, nên chúng nó học theo. Những lúc bị chọc phá như thế, nó tức tối đánh nhau với tụi nhỏ trong xóm. Vì nó rõ ràng, nó có cha mẹ đàng hoàng mà dám chửi nó mồ côi! Tức lắm! Mà nó không làm gì được. Có những lúc không đánh được tụi nhỏ, nó bỏ chạy về nhà khóc một mình.Lớn hơn xíu, nó đạt thủ khoa trường cấp ba danh tiếng nơi nó đang sinh sống. Có lẽ vì lớn hơn và ý thức được, nên tụi nhỏ ngày ấy không chọc ghẹo nó nữa. Nó lớn lên xinh xắn, đáng yêu lắm. Đôi mắt tròn xoe đen láy, cánh mũi xinh xinh với làn da trắng nõn nà của nó, khiến bao" thằng nhỏ" hồi đó chết mê chết mệt. Tụi nhỏ hồi đó không dám chọc ghẹo gia đình nó nữa, nhưng mỗi khi nó đi ngang qua đám nhỏ năm nào, thì tụi nó trầm trồ trêu ghẹo nó. Lần này nó không đánh lại hay mắng tụi nó nữa, mà nó đi một mặt về nhà với tà áo dài thướt tha cùng chiếc cặp táp ôm trước ngực. Trông nó đáng yêu và duyên dáng lắm! Không cáu kỉnh, đanh đá như hồi còn nhỏ. Anh chạy theo nó, một trong những thằng con trai hay trêu ghẹo làm nó phải bật khóc vì tức và tủi thân. :" Lan Ngọc, cho anh chở em về nhà nhé!
Nó đang bước đi Biet Thu Trang bỗng dừng lại bởi giọng nói một gã trai lạ. Ngước mặt lên nhìn. Tim nó đập mạnh bởi một thứ cảm giác rất lạ đang len lỏi vào lòng nó. Gương mặt khá điển trai cùng giọng nói tha thiết mời nó lên xe, khiến tim nó bỗng rạo rực.: " Anh là ai? Tại sao tôi phải lên xe với anh?". Nó tự trấn an mình bằng giọng nói lạnh tanh, cộc lốc. Anh vẫn nhẹ nhàng và kiên nhẫn: " Anh là Hải, con bà Năm bán Tạp Hóa đầu đường nhà em đó.Nó như chợt nhớ ra điều gì... Tụi nhỏ hồi xưa hay chọc ghẹo nó, trong đó có một thằng hay chửi nó nhiều nhất, cũng là thằng hay chọc nó tức tối đến phát khóc. Thằng Tũn con bà Năm mập ục ịch, đen thủi đen thui xấu xí. Nó ghét thằng đó nhất bọn hồi xưa.Được không bé, lên anh chở về, ngoài trời đang nắng quá à!". Giọng anh vẫn tha thiết, cắt đứt dòng suy nghĩ của nó. Nó chợt giật mình nghĩ về hiện tại. Giọng lạnh lùng và sắc hơn ban nãy, hồi nãy nó giả vờ "lạnh" để che giấu cảm xúc "con gái" của nó. Lần này nó " lạnh" bởi nó rất ghét thằng đó.À! Thì ra là thằng Tũn Mập con bác Năm Tạp Hóa! Sao tôi nghe nói anh đi du học ở nước ngoài mấy năm mới về mà?". Không để anh trả lời câu hỏi, nó nói tiếp: " Cũng sắp tới nhà tôi rồi! Không dám phiền đến anh Tũn đại ca đâu!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét