Và, dẫu phim cho khoảng cách giữa chúng tôi, không phải một kilomet hay mười kilomet, mà là cả thế giới.Có một điều chắc chắn là, chúng tôi vẫn sẽ ở bên nhau, bằng cách nào đó, như những con sóng, luôn tìm về với bờ cát an yên của chúng…Ngoài biển khơi, những con sóng bạc đầu vẫn nối đuôi nhau xô bờ… Đây là chìa khóa cổng, nhà có ba phòng, bếp và khu vệ sinh ở phía dưới. Đã lâu không có ai ở nên hơi bụi bặm. Cô chịu khó dọn dẹp chút.Trao cho tôi chiếc chìa có lồng một sợi dây đỏ, bà chủ nhà lại quay đi. Tiếng guốc gỗ gõ lộp cộp trên nền đường bê tông. Nhìn bà ta có chút buồn cười khi mà cố gắng di chuyển nhanh trong bộ kimono và đôi dép đó.Ở Nhật Bản đã bốn năm, tôi còn chưa một lần được mặc kimono...Còn lại một mình tôi giữa khoảng sân trống trải. Tôi cho tay vào túi áo, liếc qua một lượt nơi từ nay trở đi sẽ là nhà mình. Căn nhà bé nhỏ xây theo kiểu truyền thống lọt thỏm giữa bốn bức tường cao ngất. Sàn gỗ thấp, những cột gỗ đã tróc lớp sơn ngoài, những tấm liếp mắt cáo cũ kĩ. Góc sân, một cây anh đào to lớn trơ trọi ngập trong tuyết trắng. Tôi bặm môi, lấy hết sức vừa quăng vừa lôi chiếc va li to sụ vào trong nhà. Cả gia tài của tôi chỉ vỏn vẹn có thế. Trong phòng, đồ đạc bày biện đơn giản đến nỗi căn phòng be bé như rộng ra thênh thang: một bàn trà, một bàn trang điểm và tủ đựng chăn, nệm, quần áo.
Một giọt nước mắt trong suốt trào qua khóe mi Yên, chảy phim nợ anh một giấc mơ dọc theo gò má hơi nhô cao, rơi xuống đất, vỡ tan. Rồi tôi thấy Yên cười thật rạng rỡ, bạn ấy bảo:Nhưng cháu tin là Nam vẫn ở đây cô ạ, ở đây bên cháu, bên biển và bên những con sóng…Cô gái nhỏ của tôi, tôi thấy giọt nước mắt của bạn ấy sau bao nhiêu năm không thể bật khóc. Tôi thấy nụ cười của bạn ấy sau bao nhiêu năm trốn chạy. Bao nhiêu năm rồi từ mùa đông mười tám tuổi, mùa đông cuối cùng ấy? Trong khoảnh khắc, tôi đưa tay ra chạm vào mái tóc dày màu đen của Yên, dẫu cho tôi vô hình, trong suốt. Đang mưa hay đang nắng? Còn mẹ tôi, bà thế nào rồi? Ngón tay chợt ngừng lại giữa bàn phím. Mẹ đã nói, bà không bao giờ muốn nhìn mặt tôi nữa...Không bao giờ...Tôi cuộn người vào hai lớp chăn. Mùa đông ở Kyoto thật sự rất lạnh!Chàng trai đó là hàng xóm của tôi. Dù chúng tôi chưa từng nói chuyện hay chào hỏi, nhưng mỗi sáng sớm và mỗi hoàng hôn, tôi đều thấy anh ta đi dạo ở phía bên kia của con đường hẹp, phủ đầy tuyết. Anh luôn đẩy theo một chiếc xe lăn. Trên đó, lọt thỏm giữa tấm chăn dày là một cô gái nhỏ, nhỏ đến nỗi tôi có cảm giác nếu bỏ chiếc chăn đó ra, cô sẽ lập tức theo cơn gió mà bay đi mất.Ngày xưa, hồi còn ở Tokyo, hai vợ chồng tôi cũng từng có thói quen đi dạo lúc sáng sớm. Tôi vẫn nhớ nụ cười của anh khi đó. Thật ấm áp, thật ngọt ngào.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét