Ngày xưa phim no anh mot giac mo , cuộc sống tuy khổ cực, nhiều bữa cơm ăn với muối Lạc thôi nhưng không vì thế trong nhà thiếu những tiếng cười, vẫn có những buổi tối cuối tuần cả nhà đạp xe chở nhau đi ăn kem que hay là xem phim rạp Ngô Đồng, tất nhiên cũng có thể là phim rạp lúc đó được Dượng Hiển cho coi chùa thì mới có được vinh hạnh đó.Ngày xưa của tôi là 2 chị em mỗi chiều đạp xe dàng chở nhau đi bỏ rượu cho Ba hay là đem đồ đi vắt sổ để tối về Mẹ may áo, đi bẻ cành khô về làm củi. Là tranh nhau trông em để khỏi phải ngồi canh nồi rượu hay tị nạnh phải bồng em không được chạy nhảy nhiều. Nhưng trong mắt chúng, ắt hẳn việc giúp đỡ Ba Mẹ đó là đáng tự hào lắm lắm. Và có lẽ chúng chẳng bao giờ quên được.30 năm sống bên nhau, Ba Mẹ hi sinh và chia sẻ cho nhau, là 1 quãng đường dài. Từng đứa con của Ba Mẹ lớn lên rồi vào đại học, cuộc sống xa gia đình có đứa giữ được mình chăm ngoan và cũng có đứa ham vui bị dòng đời xô đẩy. Có lẽ mình đã làm cho Ba Mẹ khóc nhiều lần, tuy nhiên Ba Mẹ giữ cho những giọt nước mắt hay lời nạt nộ không bao giờ xuất hiện, luôn là sự động viên và nhẹ nhàng khuyên bảo. Vẫn là những câu nói “ Ba Mẹ luôn tin tưởng và tự hào ở con, ai chả có sai lầm”. Và đặc biệt, hình như Ba Mẹ chẳng giấu nhau điều gì. Những lúc túng quẫn nợ nần sau những trò đỏ đen, mình giấu Ba xin Mẹ hay ngược lại thì 2 người đều nói cho nhau, vẫn cho nhưng chẳng có kiểu thương con mà giấu để cho như người khác. Có lẽ cũng vì những điều đó mà mình có thể rút chân không quá sa lầy. Ở đó, gia đình vẫn luôn có sự tin tưởng cho đứa con vấp ngã nhìn vào để bước về.
30 năm xem phim, những đứa con đã lớn và không còn bên cạnh. Ba Mẹ lại trở về với đúng nghĩa 2 vợ chồng son, sống và tự chăm sóc lẫn nhau như lúc trước. Ba Mẹ giờ đã là Ông là Bà, và vẫn với niềm vui khi được quan tâm con cháu, vẫn lúi húi chuẩn bị hết cái này đến cái kia gửi cho thằng cháu đầu lòng, tay xách nách mang gửi cho con cho rể mặc dù vẫn biết ở nơi chúng sống chẳng thiếu thứ gì. Đó là niềm vui mà nhiều người không có được. 30 năm đó, tất cả những gì Ba Mẹ dành dụm được đó là những đứa con, là sự mãn nguyện trên khuôn mặt bởi đã không chọn sai đường. 30 năm bên nhau, vẫn tay trắng nhưng miệng luôn cười tự hào về tài sản vô giá mà mình có được.Cuộc sống đã diễn ra như vậy, họ hi sinh, tin tưởng và chia sẻ cho nhau. Cuộc sống gia đình thì đôi khi vẫn có những lời nặng nhẹ ra vào nhưng tuyệt nhiên mình chưa thấy ba mẹ dằn vặt nhau 1 tiếng về chuyện tiền nong thiếu thốn, chưa thấy so kè về việc tại sao đời tôi phải khổ như những gì mình từng thấy ở 1 số nơi nào đó. Họ tới với nhau và chấp nhận mọi chông gai phía trước, chấp nhận mọi khó khăn mình sẽ trải qua mà không 1 lời than vãn. Trong cuộc sống lứa đôi có điều gì tuyệt hơn.
Cô gái vẫn ngồi đó, hai tay ép chặt cốc trà nóng no anh mot giac mo hồi lâu, cô nghĩ suy về một điều gì đó, hai chân dang rộng như một người đàn ông. Khuôn mặt cô luôn có những nét biểu cảm mâu thuẫn, nét mặt mộc hiền lành, tóc mai bay nhè nhẹ trong gió mong manh không dấu được nét bướng bỉnh,quả quyết và sắt đá. Bà chủ quán nước đã quá quen với hình ảnh của cô, hình như lần nào đến quán nước cô cũng ngồi như vậy.Cô đang nhìn say sưa một ai đó, hình như là một tràng trai mặc chiếc áo khoác mỏng có mũ không quen. Bất giác, cô tự cười một mình, đôi mắt buồn man mác, cô ngồi thu mình lại hình như là hơi lạnh. Những cơn gió nhẹ khẽ bứt những những chiếc lá úa màu còn xót lại. Mùa đông lại đến rồi cơ đấy, mùa đông lạnh lùng, cô sợ mùa đông nhưng mùa đông là của cô cơ mà, cô đợi chờ những mùa đông rồi lại tự an ủi mình rồi mùa đông sẽ qua Anh đến với cô vào một mùa đông lạnh giá, khi mà cuộc đời cô có nhiều mất mát, đau khổ. Anh khô khan, không màu mè, không nhẹ nhàng, không lãng mạng … Anh không giống như diễn viên nam chính trong bộ phim Hàn Quốc, không nhiều nhiệt đủ sưởi ấm trái tim cô nhưng ở anh cô tìm thấy một sự tin tưởng ở sự thẳng thắng, thật thà và bản lĩnh. Anh không giống với đám con trai nhiệt tình chạy theo cái đẹp tầm thường, thích chơi trội mà cô coi là mẫu hình quá ư bằng phẳng, cô ghét cái gì đó bằng phẳng.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét