Tôi nói chuyện Phim Co Gai Den Tu Dai Duong với cô bạn có người yêu chăm chỉ đi lăng nhăng. Cô không xấu, xinh xắn nữa là đằng khác, công việc tử tế, khéo léo đảm đang. Cậu người yêu không phải là sự lựa chọn duy nhất. Nhưng cô lại quyết định mắt nhắm mắt mở cho qua nhiều lần và tiếp tục ở lại.Tình yêu của cô có thể được xem là lớn hơn cả tình yêu dành cho chính bản thân cũng được, là bao dung cũng được, mà có là bi lụy, yếu đuối cũng được nhưng chắc chắn là bị chỉ trích bởi những người biết chuyện. Cô sẽ không quan tâm bởi với cô, anh ta vào thời điểm hiện tại là người phù hợp nhất, khiến cô cảm thấy mình đang sống nhất lúc ở bên cạnh. Và quan trọng nhất là sự tự tin cá nhân. Cô là người tốt nhất dành cho anh ta và ngược lại. Tất cả đau khổ này chỉ là thử thách, mối quan hệ nào mà không cần thử thách cơ chứ. Một ngày nào đó, đôi giày sẽ thôi đau và người đàn ông ấy sẽ biết lối về.Phụ nữ độc thân hay phụ nữ có chồng đều sẽ luôn tha thứ. Họ có thể nghĩ rằng mình không chấp nhận được tình yêu 90%, tình yêu không nguyên vẹn nhưng khi ngồi lặng yên suy nghĩ, họ sẽ lại vẫn tha thứ. Đôi khi là vì tình yêu, là vì gia đình con cái, là vì thói quen và cũng đôi khi vì họ loay hoay nếu phải đối diện với cuộc sống thực sự một mình. Vậy nên phụ nữ sẽ cố chấp và ương bướng. Nếu đã là đôi giày của mình, thì kiểu gì cũng sẽ bảo vệ nó, chấp nhận nó và họ không bỏ cuộc.Bạn có thể sẽ chép miệng thương cảm vì nghĩ rằng phụ nữ như thế sẽ mất nhiều hơn được. Nhưng không, một khi đã cố chấp thì không còn cân đo đong đếm thiệt hơn nữa rồi. Mặt khác, bản năng của phụ nữ chính là chấp nhận thiệt thòi, chấp nhận "lỗ" để giữ gìn cái mình yêu.Tôi vẫn luôn mong rằng một ngày kia nàng Bianca sẽ "ngoan ngoãn" dưới đôi chân bạn mình để cô có thể rực rỡ trước đám đông, mỉm cười nụ cười mãn nguyện và trọn vẹn. Hoặc giả rồi cô sẽ thôi đi mà chuyển tình yêu của mình sang một cô nàng lành tính hơn. À, mà cái hay khác của phụ nữ, chính là một khi đã quên thì Bianca có đính kim cương hay bằng da rắn hai màu đi chăng nữa, họ cũng sẽ chẳng mảy may đọng lại gì.
Thế nên, hãy Xem Phim cứ mặc kệ họ yêu đôi giày Loubi của mình cho đến khi chạm đến giới hạn, dù giới hạn có là bao xa. Tất cả những câu khuyên bảo, trách móc, gàn ra hay ngăn cản đều chỉ càng khiến họ bám lấy vị trí lâu hơn mà thôi. Họ sẽ vẫn đi đôi giày Loubi của mình cho đến ngày thành sẹo ở gót chân hoặc chạy được trên nó.Tiếng xe máy rồ ga rồi mất hút. Điều gì khiến cô ngập ngừng? Khi đã chui vào taxi Linh vẫn tự hỏi mình như vậy nhưng câu trả lời dường như trơn tuột theo vệt nước trên cửa xe.Trung cũng thầm hỏi vì sao Linh luôn che giấu những cảm xúc của mình. Suốt mấy năm yêu nhau, cô luôn giữ cho mình một lớp bảo bọc vô hình không xâm phạm được. Những bí ẩn xuất hiện đột ngột như những giọt mưa rơi lác đác trên con đường tối.Anh yêu mưa. Và anh cũng yêu Linh. Anh yêu cô từ một cơn mưa đưa người qua đường trú hết vào hai hàng hiên nhà, chỉ còn trơ lại hai đứa đứng ngẩn người hớp hớp mấy giọt nước của mưa rào đầu hạ.
Tình yêu Co Gai Den Tu Dai Duong bắt nguồn từ sự đồng cảm và chia sẻ. Đồng cảm và chia sẻ từ những cái nhỏ nhặt và điên khùng nhất. Điên khùng ví dụ như cái thói quen mong mưa những ngày nắng. Nếu như anh và Linh là hai đường ray, thì chúng uốn lượn và giao nhau nhiều hơn một sân ga.Buổi hẹn đầu tiên của hai người cũng vào một ngày mưa. Trung đội mưa phóng xe từ chỗ làm tới chỗ hẹn. Mưa mà vẫn tắc đường. Hay vì mưa nên càng tắc đường? Linh cóng róng trú dưới mái hiên. Khi Trung tới và xin lỗi rối rít, cô mỉm cười và chỉ cho anh cửa sổ quán café cô đang đứng.Chủ quán dành cả tấm kính lớn để khách ăn dán những mẩu giấy riêng họ. Có dòng chữ thế này "Đợi anh giúp tay em không cần găng, chân em không cần tất và tim em không cần bất kì ai khác".Hai bàn tay in trên kính, cánh mũi nghiêng nghiêng phập phồng, nhìn chăm chăm dòng chữ, Linh giống như một cô bé lần đầu thấy những quả bóng bay xanh đỏ đủ màu. Trung cứ chăm chăm nhìn vào hai cánh mũi ấy mà không ngưng lại nổi cái cảm giác vui đến tức ngực của mình.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét