Đôi khi ta cứ nghĩ độc thân cô đơn lắm. Rồi sẽ có ngày ta chai sạn cảm xúc. Nói Phim như thầy dạy vật lí lớp tôi là trạng thái trơ về mặt cảm xúc nhưng mà Hân thì khác, biết đâu tất cả những người sống độc thân đều khác biệt như vậy. Họ giống nhau - chẳng giống ai. Tôi bắt đầu có định nghĩa mới về từ độc thân. Cách Hân tự do đi đến nơi cậu ấy thích, tặng em bé bán hoa một chiếc cài tóc, bán cốm xanh cùng các bà các cô chẳng hề quen biết, rồi giờ giấc của cậu ấy chẳng có một quy luật nào cả. 10 giờ sáng chỉ cần cô ấy muốn lúc ấy chỉ là 12 giờ đêm. Chẳng có bất cứ ràng buộc thời gian, gia đình, vật chất gì cả, cũng chẳng có một new feeds nào hết, nhưng cảm giác thật tuyệt giống như cả thế giới là của mình. Có những điều trong cuộc sống nếu cứ áp đặt nó ta sẽ cho nó là hiển nhiên và cứ mặc định như thế thì chẳng bao giờ ta được là chính ta hết. Phải, cứ để tự nhiên thôi. Cứ đi theo tiếng gọi của con tim mình. Để tuổi trẻ không hoang phí và lấp đầy bởi những ân hận. Như Hân nói: "Rốt cuộc độc thân cũng chỉ là cách tớ thoả mãn cơn khát của con tim thôi. Lúc nó căng mọng nước cũng là lúc hoàng tử của tớ đợi tớ sẵn ở đây rồi.Bẵng đi một thời gian dài tôi không liên lạc với Hân, những buổi học tăng ca đều đặn xếp kín thời gian nghỉ của tôi. Thỉnh thoảng Hân có nhắn tin khoe một thứ dị lạ nào đó cậu ấy thu được trong những chuyến đi.
Tôi chỉ đọc lướt qua rồi tiếp tục Cuoc Chien Nhung Nang Dau với đống bài tập dang dở của mình. Tôi gần như bằng lòng để Hân chọn lối sống ấy. Bởi tôi biết cũng như những hạt cát ngoài kia. Xoè tay ra cát sẽ ở lại, cứ giữ chặt cát sẽ trôi đi. Lâu đài cát năm nào - lâu đài mà anh em tôi đã cố xây cho Hân vẫn còn đó trong kí ức của tôi. Và tôi tin Hân thuộc về nơi ấy. Tôi nhìn đồng hồ, đã 10 giờ đêm. Nhận được tin nhắn ấy ý nghĩ không được gặp Hân nữa khiến tôi chạy như bay ra bến xe chẳng kịp cột dây giày. Tôi đã nghĩ bằng mọi giá phải giữ Hân lại. Rồi tôi sẽ nói hết, nói hết tình cảm của tôi. Thế nhưng... Lúc tôi đến nơi Hân đã chờ sẵn bên lối vào phía tay trái. Những chiếc lá tầm xuân gần đó rung nhẹ theo gió. Khuya. Hân đứng đó, chiếc balo dày cộm, tóc ngắn nhuộm vàng, chiếc kiếng cận tròn to, chiếc áo hoa lan mỏng, quần soóc ngắn lố nhố những vệt mài trắng bạc, đôi giày đỏ Hân yêu thích và một nụ cười chẳng thể nào đẹp hơn. Nhìn đôi mắt cô bạn sáng lên, hồ hởi với chuyến đi sắp tới, ánh mắt hạnh phúc khi nói về ước muốn sống một mình ngày ấy thoảng vọng trong tôi, ý nghĩ giữ Hân lại bỗng biến mất. Ừ thì chỉ cần Hân hạnh phúc với lựa chọn của cậu ấy là đủ. Dù là cuộc sống phiêu du của gió, dù là độc thân hay đơn thân, dù là bao lâu, tôi vẫn sẽ ở đây đợi cậu ấy sẵn sàng trở về đối mặt với mọi chuyện.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét