Minh bật dậy, thoát khỏi cơn ác mông đã quen xem phim thuộc với anh từ rất lâu nhưng chưa lần nào khiến anh hết đau. Đốt cho bản thân một điếu thuốc, Minh trầm ngâm nhìn nhìn thành phố lặng lẽ chuyển mình trong đêm khuya lặng ngắt.Khoảng hơn một năm sau khi anh rời khỏi đây, Khánh Hà gặp tai nạn trong một chuyến công tác. Sau tai nạn, cô ấy không thể nhìn thấy nữa do bị tổn thương quá nặng đến dây thần kinh thị giác. Cô ấy đã mất phương hướng trong một khoảng thời gian rất dài. Có lần, cô ấy đã cắt mạch máu tự sát, nhưng may thay đã phát hiện kịp thời. Sau đó, chắc có lẽ anh cũng đoán được.Chưa bao giờ Minh thấy mình là một kẻ ngốc như bây giờ. Anh tìm mọi cách để gặp cô, anh phát cuồng để rồi không nhận ra một điều đơn giản rằng: Cô không phải là người như thế. Và… một điều đơn giản nữa, anh hoàn toàn có thể tìm đến những người bạn của cô để biết được câu chuyện. Vậy mà, anh đã không làm. Anh trốn trong vỏ ốc của chính mình, bỏ qua tất cả những cơ hội để đến được với sự thật.Quãng thời gian cô đau khổ, những năm tháng cô quẩn quanh, rốt cục anh đã ở nơi nào? Sống ở một nơi xa lạ, hằng ngày ít thở bầu không khí xa lạ, ngỡ rằng mình là kẻ đáng thương nhất. Anh đâu biết, ở nơi này, vẫn còn một người con gái đau khổ hơn anh rất nhiều lần.
Anh lại đứng dưới nhà cô, nhìn ánh đèn vẫn còn cuoc chien nhung nang dau sáng nơi căn phòng bé nhỏ, anh chợt cảm thấy đau lòng. Với cô lúc này, có lẽ có ánh sáng hay không cũng không quan trọng nữa rồi. Anh nhấn dãy số mới nhận được khi gặp bạn cô lúc chiều. Điện thoại được nối ngay từ tiếng “Tút” đầu tiên. Không thể nào, bây giờ là 4h sáng. Cô sững người hồi lâu, không biết nên trả lời anh như thế nào. 5 năm đã qua, quá khứ đã nhuốm màu thời gian, thế nhưng với cô, tất cả những yêu thương họ đã có với nhau vẫn rất mới, rất vẹn nguyên. Cô vẫn ôm lấy nỗi nhớ ấy, ru hời mình trong từng đêm dài thao thức. Cô vẫn nhớ anh hay nói cách khác là cô chưa bao giờ có thể quên anh. Cô bật khóc, nức nở… Cô khóc cho anh, cho chính bản thân mình, cho cả những đớn đau mơ màng của một thuở yêu người. Minh đưa tay đón lấy chiếc vỹ cầm, nắm chặt lấy tay Khánh Hà, đưa cô đến nơi cô hay chơi đàn vào mỗi buổi chiều. Việc ấy quen thuộc đến nỗi đã trở thành thói quen với cả hai, với tất cả những nhân viên nơi cô làm việc.Khi chơi xong bản nhạc cuối cùng, cô thoáng ngạc nhiên khi không thấy anh đâu cả. Ngày thường, anh vẫn đến đón cô trước khi cô xong việc 10 phút, vẫn có thói quen lên sân khấu giúp cô thu dọn mọi thứ. Vậy hôm nay, anh ở đâu? Nỗi sợ hãi bỗng chốc dâng tràn…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét