Anh giúp cô xóa bỏ hết danh sách những việc chưa từng làm trong suốt những năm qua. Anh Xem Phim dành cả buổi cùng cô mua sắm, hay sẵn sàng cất đi chiếc dù bạc để nắm tay cô cùng hứng những cơn mưa lạnh. Có những buổi chiều anh đội mưa, đội nắng lặng bước sau lưng cô chỉ vì bài kiểm tra cuối khóa của cô bị điểm thấp. Cứ như thế anh trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của cô.Rồi một ngày đầu thu lá vàng xạo xạc. Anh biến mất khỏi cuộc đời cô mà không hề để lại vết tích. Anh mang đi nụ cười tỏa nắng, cái nắm tay ấm áp, đôi bờ vai vững chãi và cả chiếc bánh “Nụ cười hạnh phúc”. Mưa mùa thu cũng theo bước chân anh mất hút sau rặng mây bạc. Cô hoang mang tìm kiếm chút hơi ấm còn xót lại, nhặt nhạnh từng mẩu ký ức đứt đoạn không nguyên vẹn. Chỉ mong anh có thể quay về bên cô trong những ngày không mưa không nắng, cái ngày cô khe khẽ đặt tên là ngày nắng ngừng buông và mưa ngừng ca hát.Anh không về. Cô thôi chờ. Những ký ức về anh đã bị những cơn mưa tháng tám mang đi mất. Cô lại quay trở về là chính cô, trầm lặng và ít nói. Cô khoác trên mình một vỏ ốc thật đẹp, đủ rộng và đủ vững chãi để có thể chứa hết những ưu thương. Chuỗi ngày thực tập tại bệnh viện kéo dài lê thê. Cô gạt bỏ riêng tư qua một góc và lao đầu vào học tập. Cô tin bản thân mình sẽ có đủ mạnh mẽ để vượt qua tất cả. Nhưng rồi….anh lại xuất hiện.
Môn thi cuối cùng kết thúc cũng là lúc Phim Linh Hon Toi Loi cô được giải phóng. Lần đầu tiên sau hơn một tháng bận rộn cô cho phép bản thân mình vài phút sống chậm để nhìn ngắm thế giới xung quanh.Đường phố vào thu vẫn tấp nập bóng người qua lại. Dường như những con người đang bươn chải ngoài kia vẫn cứ đều đặn hòa mình theo nhịp đẩy đưa của thời gian, để mặc mùa thu héo hắt cô đơn một mình. Và cơn mưa chiều lại hờ hững ngang qua. Lục tìm trong ký ức một ngày mưa, cô nhớ người đàn ông đó muốn cô gái trả lại chiếc dù cho anh ta nhưng cô gái lại không hề biết địa chỉ nơi anh ta đang sống và làm việc. Chuyện trả lại chiếc dù là quá khó khăn nếu không muốn nói là không có khả năng bởi lẽ giữa lòng thành phố chật chội mà đông đúc này, người ta tình cờ chạm mặt đã là một cái duyên nhưng để tình cờ chạm mặt thêm lần nữa thì cần phải có định mệnh. Nhưng cô gái vẫn lựa chọn cho phép bản thân mình ngu ngốc một lần, tin tưởng vào cái gọi là định mệnh ấy.Cô đẩy cửa bước vào tiệm bánh ngọt. Bên trong, mọi người đều đã an vị cho mình một chỗ ngồi ấm cúng. Anh nhìn cô và nói. Chỉ một câu ngắn gọn cũng đủ khiến trái tim cô lạc nhịp. Cô chưa bao giờ nghĩ sẽ có một người đàn ông bước vào đời mình một cách nhẹ nhàng đến vậy. Người đàn ông ấy đã gieo một hạt giống tình yêu trong trái tim đã ngủ yên từ lâu để rồi hôm nay trái tim ấy thức giấc và tràn trề sinh lực.Anh dịu dàng và ấm áp. Anh nhẹ nhàng bóc từng lớp vỏ bọc che giấu nội tâm của cô.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét