Hôm nay phim đã vào cuối thu. Năm năm từ ngày Nhân sang bên ấy, năm năm nhớ nhung, năm năm đợi chờ tưởng chừng như khoảng cách không gian chẳng là gì với tình yêu Vi dành cho Nhân vậy mà vài tháng trước cô nhận ra cuộc sống không phải là điều có thể tưởng tượng được. Nhân về ngay khi vừa kết thúc khóa học. Vi tình cờ thấy Nhân và một cô gái đang ngồi trong Samsara, là Uyên - bạn học cùng lớp ngày xưa với Vi. Chẳng khi nào Nhân đến đây mà không có Vi. Nhân thích Uyên thật sao. Yêu nhau bằng trăm nghìn cảm xúc vậy mà chia tay chỉ bằng đoạn chat ngắn ngủi đôi dòng. Bắt đầu là những lời từ chối khi điện thoại, những bận rộn không thể online, không trò chuyện cùng Nhân và những bận rộn để quên rằng trên đời này có Nhân. Nhân không liên lạc được với Vi. Giữa lúc Vi mệt mỏi, buồn chán và thất vọng nhất thì Huy xuất hiện, anh yêu cô nhiều hơn tình yêu mà anh được đáp lại. Họ như hai mảnh ghép trôi lạc tìm về nhau. Nhưng Vi có thật sự yêu anh không hay anh chỉ là một cái bóng của Nhân. Dù đã gặp nhau nhiều lần nhưng chưa đủ để hình thành nên một mối quan hệ. Vi vẫn xem Huy như một người bạn.
Cuối tuần Huy đón Vi ở thư viện. Gió se lạnh, hơi sương buổi sáng phim no anh mot giac mo mùa thu làm Vi nhớ đến Nhân, nhớ đến khu vườn màu tím. Nhưng người ở bên cạnh cô lúc này là Huy chứ không phải Nhân. Tại sao lại là Huy, một người mà cô chưa từng có chút cảm giác gì hết. Huy luôn quan tâm lo lắng cho Vi nhưng lại không thấu hiểu Vi. Từ lúc có Huy bên cạnh bạn bè ai cũng bảo Vi hạnh phúc nhưng cố gắng lắm mà đôi bàn tay cũng không thể chạm vào người mình yêu thương, như vậy có được gọi là hạnh phúc không?Những tin nhắn Uyên gửi cho Nhân lại nhắn nhầm qua máy của Vi. Vi chẳng biết mình có giận dỗi hay không nữa. Chỉ biết cô thấy mình không vui. Huy và Uyên, tất cả như một sự sắp đặt của số phận trên con đường tình yêu mà cô biết chắc con đường ấy sẽ không có bước chân của mình.Đó có phải là một tình yêu thật sự, vun đắp, hy sinh hay chỉ là sự khỏa lấp cảm giác lạc lõng mà bất kỳ người con gái nào cũng có thể yếu lòng tìm kiếm một chỗ dựa tinh thần. Tình yêu bao giờ cũng ích kỷ như vậy.Nhưng cô luôn tin vào cảm giác của mình,đó là thứ cảm giác lúc nào cũng rất thật và rất gần.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét