Basant nói với Xem Phim Bhairon: Anh muốn nói chuyện với em về Ganga. Chúng ta đều đã im lặng khi biết con bé không thể làm mẹ được nữa. Nhưng mọi người đều rất mong được nhìn thấy con của nó và Jagdish. Phải có giải pháp nào cho vấn đề của Ganga chứ? Bhairon nói rằng: Jagdish cũng có thể nhận thức được việc điều trị y tế. Em sẽ nói chuyện với nó. Câu nói này đã khiến một mớ hỗn độn trong đầu chị bỗng bừng tỉnh, khiến chị rốt cục đã hiểu anh muốn nói gì. Chị hoang mang ngẩng đầu nhìn anh, lại nhìn chiếc va li lớn đặt bên cạnh.Anh cần phải đi một chuyến công tác ra nước ngoài, một năm rưỡi, thật tốt để anh thật sự có thể buông tay được em. Sau khi anh đi, thủ tục li hôn sẽ được chuyển tới. Anh để lại cho em căn nhà này nên không cần phải dọn đi. Em… hãy đến với người mà em thật sự yêu, nghe nói…anh ta vẫn còn một mình…Không phải, anh…Chẳng để chị kịp lên tiếng nói hết câu, anh nhìn đồng hồ, rồi kéo lấy chiếc va li chuẩn bị cất bước hướng về phía cửa chính Muộn rồi, anh cần đi bây giờ nếu không sẽ lỡ chuyến bay. Em… hạnh phúc nhé…Câu nói cuối cùng của anh mang chút ngữ điệu nào đó chua chát mà trầm mặc. Thế rồi anh có phần vội vã mà lướt qua chị bước đi. Khoảnh khắc ấy chị chẳng rõ mình đã nghĩ gì, chỉ biết rằng chị đã cứ thế đứng lặng mà nhìn theo bóng lưng anh dần khuất Trời hôm nay không biết đổ mưa từ khi nào, mưa cứ tầm tã kéo dài cho tới tận đêm. Chị đang ngồi lặng lẽ ở một góc trong căn phòng tối tăm và trống trải hơn bao giờ hết. Tiếng sấm gào thét cùng tiếng gió đập cửa khiến chị sợ hãi thu mình. Chị đã từng nói với anh chị sợ bóng tối, cũng sợ sấm sét, sợ cảm giác một mình đơn độc như chính lúc này đây. Vậy mà anh lại bỏ chị đi đúng vào thời điểm mà chị cần nhất một vòng tay ấm áp. Hai năm, lần đầu tiên trong một bữa tối chị không đợi được anh trở về, lần đầu tiên chị nhận ra căn nhà này thiếu đi bóng dáng của anh lại lạnh lẽo và đáng sợ đến vậy, lần đầu tiên chị thực sự biết, thì ra chị cần có anh đến vậy…
Anandi Co Dau 8 Tuoi mang nước cam đến cho Sanchi. Cô dặn Sanchi mau uống đi. Sanchi mỉa mai: Chị sẽ nhận được giải thưởng dành cho những người gặp khó khăn. Cô đổ cốc nước vào trong chậu cây giả ngay trước mặt Anandi và nói: Chị hãy mang cho tôi một cốc nước khác mà không có thuốc. Tôi đã biết rõ thủ đoạn của chi rồi Anandi. Chị trộn thuốc vào trong thức ăn rồi mang cho tôi. Tôi nói cho chị biết, tôi là người được ăn học đàng hoàng, tôi không phải loại người nhà quê thất học đâu chị dâu. Shiv đi vào và cảnh cáo Sanchi: Sao em dám nói chuyện vô lễ với cô ấy? Sanchi thô lỗ nói rằng không ai được can thiệp vào cuộc sống của cô, đặc biệt là những người không có bất cứ quyền gì với cô. Shiv choáng váng và cảm thấy đau nhói.Buổi sáng hôm nay, chị vẫn dậy sớm như thường lệ, nhưng có vẻ anh đã thức dậy từ lâu. Anh đã thay quần áo đi làm chỉnh tề đứng ở phòng khách giống như đang chỉ đợi chị bước tới.Anh… không định ăn sáng saoChị hỏi với vẻ mặt pha chút ngạc nhiên. Anh không trả lời, chỉ nhìn chị bằng ánh mắt như đang đắn đo và có vẻ như đã suy nghĩ rất lâu một điều gì đó. Thế rồi sau một hồi anh lên tiếngSống bên anh thực sự khiến em không thoải mái saoCâu hỏi bất chợt này của anh càng khiến chị thêm phần ngỡ ngàng, vì nó thật sự rất khó hiểu. Chị sống không thoải mái sao? Nếu là trước kia, có lẽ chị sẽ không ngần ngại mà đáp “phải.” Nhưng giờ đây, có nhiều thứ dường như đã khác, cuộc sống sau hai năm có thể khiến mọi thứ thay đổi thật nhiều. Điều chị đang suy nghĩ là, tại sao anh đột nhiên lại hỏi chị như vậyAnh rời mắt khỏi chị, khẽ cúi đầu nhìn ra phía trước, lại chậm rãi nóiAnh đã nghĩ chỉ cần anh yêu em, rồi chỉ cần thêm chút thời gian là đủ. Nhưng hôm qua nhìn thấy nụ cười của em khi ở bên anh ta, anh mới biết có lẽ mình đã sai lầm.Anh nghĩ mình đã sai lầm. Phải, có lẽ ngay từ đầu đã là một sai lầm. Lẽ ra anh nên hiểu tình yêu vốn không thể sắp đặt hay ép buộc. Rằng thời gian cũng chẳng thể khiến chị yêu anh. Rằng anh có thể đợi hai năm hay lâu hơn, nhưng có vẻ anh đã quên mất phần cảm nhận ở phía chị. Cố gắng suốt hai năm, nhưng anh lại không thể khiến chị cười tươi như chỉ một lần chị vô tình gặp lại người cũ đó. Anh… thật sự đã quá ích kỉ!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét