Mẹ biết lòng con đau, nhưng chỉ hôm nay nữa con nhé, từ hôm xem phim sau con hãy là con, đừng chờ đợi trong vô vọng nữa. Một lần bước chân không có nghĩa là phải bước tiếp, đã yêu ai đó không có nghĩa là mãi yêu. Để được hạnh phúc, đôi khi mình cũng cần bằng lòng với những gì đang có. Trong cuộc sống này, thứ quan trọng nhất không phải là những giấc mơ xa vời mà là những thứ đang có trong bàn tay con. Đừng để vuột mất rồi mới hối tiếc con ạ, cuộc đời có bao lâu cho những lần chờ đợi? Hạnh phúc không lướt qua ai, nhưng mỗi người có đủ tỉnh táo để nhận ra hạnh phúc của mình hay không lại là chuyện khác.Thoáng nhìn Đà Lạt trong mơ nhuộm màu vàng óng của hoa Dã quỳ hai bên đường, sắc tím mộng mơ của phượng, hay những cái lạnh tê tái vào ban đêm nhưng lại rực nắng ấm buổi trưa nồng. Thật làm say đắm lòng người. Một thiên nhiên tươi đẹp như vậy, đâu phải là để con người u uất, sầu thảm. An nhẹ nhàng bước dạo trên khung đường khi còn nhỏ cô cùng Táo xanh chơi trốn tìm. “Thì ra em với anh vẫn đang chơi trốn tìm, và em là kẻ thua cuộc vình viễn trong cuộc chơi này, em mãi mãi không thể tìm thấy anh. Khi anh đã cố gắng trốn thì em có lục cả thể giới cũng không thể thấy được anh.” An khẽ đưa tay gạt dòng nước mắt trong màn mưa lất phất của buổi sớm mai “Đúng, nếu thật sự anh muốn bên em thì đã không để em phải tìm, những cơn mưa bất chợt trong lòng em cần dừng lại thôi. An bắt đầu đi làm, một công việc không quá nặng nhọc, không nhiều tiền, nhưng đủ bình thản để An sống những tháng ngày bình yên bên người mẹ hiền nơi Đà Lạt của những người đến và rồi lại đi.
Những năm tháng co dau 8 tuoi sóng gió trong lòng cần dừng lại để đón nhận những điều mới mẻ của cuộc sống, ai đâu cần cho những điều đã qua. Sáng đi làm, chiều tan làm cùng mẹ đi chợ, nấu ăn rồi cùng mẹ trò chuyện, ngả đầu vào lòng mẹ và chìm vào giấc ngủ một cách êm đềm… Thứ hạnh phúc thật đơn giản như vậy mà An bao lâu nay cứ đi tìm kiếm tận đâu xa xôi trong nhưng giấc mơ của ngày hôm qua. Thì ra cuộc sống thật đơn giản, thật nhẹ nhàng, vậy mà sáu năm qua An cứ mải miết chạy theo những bước chân không thuộc về cô. Sáu năm tự gây sóng gió trong lòng, tự dằn vặt bản thân và cả những ký ức thời thơ ấu không còn thuộc về hôm nay, sáu năm sống với những giấc ngủ chập chờn giữa ký ức và thực tại, sáu năm với những cơn mưa nặng hạt trong lòng. Và giờ đây An mới chợt hiểu rằng tình yêu chính là hạnh phúc khi nắm được trong lòng bàn tay, chứ không phải tìm kiếm đâu xa xôi nơi thế giới này. Tình yêu là khi phải biết điểm dừng cho bản thân, chứ không phải mải miết đi theo những viết trườn của ngày hôm qua. Hạnh phúc là phải biết sống với thực tại, sống với những điều của ngày hôm nay chứ không phải là những điều của ngày hôm qua.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét