Anh xem phim về phép, thấy em gái bị đau tay không tự vệ sinh được cho mình, anh đun nước nóng, đổ vào chậu cho em gái ngâm chân rồi kỳ cọ chân em cho đến khi đôi gót chân của em có lại màu hồng như trước.Sinh nhật của em gái chưa năm nào anh trai quên, em gái ở xa, có năm anh trai gửi ảnh hoa quỳnh nở của nhà cho em gái, mà để đợi được đến lúc quỳnh nở chắc anh trai mất gần trọn đêm rồi.Giao thừa một năm, khi cả nhà nâng ly chúc mừng năm mới, anh trai mừng tuổi cho em một hộp to đựng toàn bật lửa anh sưu tập suốt trong năm vì biết em gái thích món này. Em gái ở xa, bất cứ khi nào cần anh trai giúp, chỉ gọi về nhà “Híp ơi, giúp em vài ngày, em bận quá.” là anh trai có mặt, dù anh cũng có công việc của mình. Em gái đã vài lần thay đổi nhà, và nhà nào của em cũng có dấu ấn của anh trai. Lần em gái ốm nặng nằm viện, người chăm em không phải là các chị gái mà là anh trai cùng vợ của mình. Hồi em và bạn học đại học xa nhà, mỗi lần bạn em lên trường phải đi chuyến xe khách rời bến vào 4h sáng. Mùa đông Lạng Sơn cắt da cắt thịt nhưng chưa bao giờ người đưa bạn của em gái ra bến xe lại không phải là anh trai, dù ngày ấy áo anh trai chưa bao giờ đủ ấm Cho đến bây giờ, cứ khi nào em gái nhờ anh trai giúp bạn bè của mình cái gì anh trai đều hết lòng giúp đỡ. Có lần anh trai rụt rè gọi điện hỏi “Người ta nhờ mua mấy thứ ấy thế có lấy tiền không? Anh trai làm em gái nghe mà muốn chảy nước mắt vì em biết dạo này anh có làm ăn được gì đâu.
Chạy sơ tán, cả nhà về trú tạm ở nhà anh cuoc chien nhung nang dau thứ hai, một xóm nhỏ cách thị trấn Mẹt 5km. Một hôm có 2 vị khách đến chơi, họ khoe quyển truyện Chiếc chìa khoá vàng hay truyện ly kỳ của Buratino tuyệt đẹp của Nga xuất bản họ vừa mua ở hiệu sách thị trấn. Khỏi phải nói quyển sách đó đã làm em gái mê mẩn đến mức nào, em gái là người vô cùng thích đọc, và tất cả những quyển truyện từ trước đến nay em đọc đều in với những trang giấy sần sùi, đen đủi. Bây giờ trước mắt em là quyển truyện bìa cứng, màu xanh lá cây, giấy bên trong trắng tinh, chữ to cùng với nhiều tranh minh hoạ cực kỳ sinh động. Anh trai nhập ngũ, hai anh em thường thư từ qua lại cho vơi nỗi nhớ. Em gái sợ anh trai đói, có lần gửi cho anh 200 đồng. Hồi Chit gần 4 tuổi, bố đi công tác lâu ngày trở về. Ra sân bay đón bố, trong đầu óc Chit lúc ấy không có hình ảnh rõ ràng bố trông thế nào, đến nỗi, nhìn một ông bạn của bố khi đó mang vali ra trước, Chit còn bảo mẹ: “Sao bố tự nhiên cao thế hả mẹ? 4 tuổi, đến lúc phải đi mẫu giáo rồi! Trước năm học mới một tuần, ngày nào cũng vậy, bố đều đạp xe đưa Chit đến trường chơi 30’ chỉ để Chit được làm quen với trường mới. Hồi ấy còn nhỏ, chẳng biết gì, chỉ mê mẩn vì ngày nào bố cũng đi chơi đu quay, cầu trượt và bập bênh. Đến khi vào học rồi con mới vỡ lẽ suốt hai năm học ở Mầm non A, và thế là không ngày nào con để mặt mũi khô ráo đi học cả! Trung thu năm lớp 1 lên lớp 2, một tay Chit cầm bút chì, tay giữ trang giấy vở chỉ có dòng kẻ mà không có ôly, và lần đầu tiên trong đời con biết viết thư! Bức thư gửi cho bố, khi đó, bố đang công tác bên Nga. Chỉ nhớ là bức thư ấy có hẳn thứ, ngày, tháng, và chữ bố được viết cực kỳ to!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét