Mùa đông xem phim đầu tiên nó đi học xa nhà. Cái tết đầu tiên nó không ăn tết cùng gia đình. Nỗi buồn co thắt trong lòng. Năm mới thì không thể khóc vì như vậy sẽ dông cả năm. Nó ước mình được nhận món quà đầu năm khi tỉnh giấc đón mùng một . Có cái gì rủ xuống làm cho đôi mắt nó nặng trĩu. Nó thấy khó ngủ hơn mọi đêm. Đêm giao thừa nó đã được nghe giọng nói của tất cả những người thương yêu nó trừ một người, có lẽ là chẳng bao giờ nó được nghe, chẳng bao giờ. Trằn trọc. Thở dài. Quay trái. Quay phải. Còn chiêu cuối cùng đếm cừu nào 1,2,3… Cuối cùng một khoảng tối và sâu hút lấy tầm nhìn của nó. Đen quá , không nhìn thấy gì nữa. Có ánh sáng từ đâu hắt lại, nó dụi mắt Ồ! Nơi này nó chưa đến bao giờ. Lấp loáng dưới ánh nắng mặt trời. Nó không tin, không dám tin vào mắt mình nữa. Câu nói của nó đứt giữa chừng như có cái gì đó trào lên ứ lên ở cổ họng, khiến nó nghẹn lại . Nó chưa hiểu chuyện gì xảy ra, nó cũng đâu có kịp nghĩ mình đang ở đâu, tại sao nó nhìn thấy bố. Nó chạy thật nhanh như sợ khoảnh khắc nó đã mong gần thế kỉ tan biến trong tích tắc. Bỗng vọng vào tai nó..
Nó rùng mình , từng tế bào trong cơ thể nó như bị đóng băng. Giọt nước mắt lăn khiến cái lạnh băng kia tan chảy. Nó phim co dau 8 tuoi cười trong nước mắt. Nó cứ liến thoắng , nhưng bố không nói gì. Bố chỉ nhìn nó. Bố mỉm cười xoa đầu nó nhưng đôi mắt thì ầng ậc nước. Nó bỗng giật mình, vẫn đôi mắt ấy trước khi bố rời xa nó mãi mãi. Nó gào lên. Không! Con không muốn nhìn thấy điều đó lần nữa đâu, bố ơi! Con muốn bố về nhà , về nhà đi bố ơi! Con nhớ bố lắm. Nó thấy nhẹ bẫng người khi có bàn tay ai đó nhấc bổng lên. Nó nhìn! Ồ cánh đồng làng ta, nó ngồi trên chiếc thau nghịch ngợm khi xem bố nhổ mạ; dòng sông sen mà bố thường hái bắp sen cho nó mỗi khi đi làm về; dòng sông đầy cỏ nùng nó đứng dồn cỏ cho bố ; con đường lội bố cõng nó qua; bụi tre già bố đứng đó với làn cơm mang cho nó khi nó còn ôn thi Con đường làng, tiếng xe đạp cót két khi bố chở nó đi lấy thuốc mỗi lần nó ốm. Đầu cổng, bố đứng chờ nó khi nó giận dỗi rồi bặt sang nhà ngoại hay mỗi lần nó đi học vê muộn. Cái xà đơn này bố làm cho nó đu lên đu xuống cho dài người Mắt nó nhòe đi Nó níu tay bố thật chặt để ba không đi mất . Bố xoa đầu rồi lau nước mắt cho nó. Nó hiểu rằng bố sắp đi thật rồi Con không muốn đâu, bố về nhà đi. Bố đừng đi nữa. Con không hay khóc nhè, không bướng bỉnh nữa , con đang học thật tốt. Bố bảo sau này ở với Mèo Non của bố mà. Bỗng hụt hẫng! Bố nhìn nó với ánh mắt yêu thương như ngày nào. Bố buông tay nó ra. Bố đi. Bố đi thật rồi!!!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét