Giữa trưa nắng mười hai phim giờ, Ly Ly vội vàng phóng xe tới cơ quan. Cô quên mất mọi thứ, giờ chỉ còn trong đầu là hai chữ bản thảo, tại sao cô có thể lơ đãng khi cầm nó về nhà mà không hay biết. Điện thoại rung luôn hồi trong túi, cô bặm chặt môi phóng xe đi trong khi đầu ung ung bởi tiếng còi xe giờ tắc đường. Lập cập chạy lên phòng, cô đưa vội tập bản thảo cho thư ký giám đốc và liên tục xin lỗi. Đáp lại sự luống cuống của cô, chỉ là cái lườm tức giận: Cô có biết hôm nay là ngày đầu tiên giám đốc mới nhận chức mà suýt xảy ra việc chậm trễ trong khâu hợp đồng cũng bởi tại cô không? Cô mới trong giai đoạn thử việc thôi mà đã mắc lỗi như vậy, ai sẽ đảm bảo sau này không xảy ra những chuyện tương tự nữa?- Em xin lỗi! Do em sơ suất nên cầm nhầm bản thảo về nhà mà không biết! Lần sau em sẽ chú ý hơn.- Thôi được rồi, cô đi đi.Giọng vị giám đốc trẻ vang lên. Ly Ly chỉ còn biết cúi gầm mặt đi ra khỏi phòng khi trên đầu cô vẫn đội chiếc mũ bảo hiểm, sau lưng vẫn đeo tập giấy vẽ.Những giọt mồ hôi vẫn còn đọng trên trán, cô thở phù lấy một cái. Cô trách mình hôm qua làm việc cả đêm, vừa chợp mắt thì đã bị gọi đi chở khách nên ba chân bốn cẳng vơ hết đồ trên bàn mà chạy, thế là sáng nay bị mắng. Kể từ ngày tốt nghiệp ra trường, cô chạy tìm việc khắp nơi, nộp đơn vào các công ty lớn nhỏ khác nhau nhưng đều nhận lại sự tự chối, chỗ thì yêu cầu văn bằng này , chứng chỉ nọ, chỗ thì yêu cầu ba năm kinh nghiệm trở lên…
Lúc cô thấy thất vọng nhất thì được song de chuoc loi gọi đi thử việc vào công ty. Cô chăm chỉ làm việc để trở thành nhân viên chính thức, nhưng chưa được bao lâu lại xảy ra việc như hôm nay. Cô chỉ còn biết dặn mình phải cố gắng từng ngày, phải làm việc không ngừng nghỉ để kiếm tiền trang trải cho cuộc sống của hai bà cháu. Có lẽ mục tiêu lớn nhất của cô chỉ có vậy, và cô bỏ tất cả những thứ khác sang một bên. Một ngày mới lại đến, Ly Ly chăm chú làm việc bên chiếc máy tính.. Mọi người trong phòng đang bàn tán xôn xao về vị giám đốc mới khi biết tin hôm nay sẽ giới thiệu giám đốc với nhân viên. Ly Ly còn đang mải mê với những con số, những bản vẽ đang bay loạn xạ cả lên trong đầu, chợt nghe thấy tiếng vỗ tay ầm ĩ của cả phòng, cô ngẩng đầu lên rồi ngây mặt ra như trời trồng khi nhận ra vị giám đốc kia chính là người khách đi taxi hôm trước. Cô luống cuống, nhưng biết lấy gì che đi cái mặt bây giờ. Anh tiến lại gần chỗ cô, mỉm cười: Anh tròn mồm chữ o, chữ a mà không thể thốt lên lời. Thấy cô không để ý thái độ của mình nên anh nghĩ cô không nhận ra anh, còn anh vẫn nhớ cô chính là nhân viên thử việc hôm trước. Chiếc xe lướt đi trong đêm, giai điệu bài hát “ Dust in the wind” vang lên. Anh lặng lẽ nhìn cô từ phía sau, mái tóc búi gọn gàng, đôi mắt nhìn sắc sảo, kiên quyết nhìn vào bóng đêm. Một cô gái gợi ra cho anh nhiều điều tò mò, khó đoán định.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét