Em trốn mình giữa dòng xe cộ tấp nập, giữa Cuoc Chien Nhung Nang Dau những âm thanh của tiếng đời để giấu đi nỗi buồn trong khóe mắt, để giấu đi nỗi cô đơn lạnh giá trong lòng và để quên đi anh trong giây phút. Người ta bảo chuyện tình yêu tan – hợp, hợp – tan là lẽ thường tình còn em lại luôn tin nó là mãi mãi để giờ đây trái tim lại thêm một lần tổn thương.Những nơi em và anh từng qua, giờ tất cả vẫn vậy, nhưng chỉ còn em lặng lẽ ngồi nhâm nhi tách cà phê nơi quán vắng, chỉ còn em hát một mình dưới hàng cây lao xao mỗi đợt gió về, chỉ còn em đọc những cuốn sách cũ…Nhiều khi bất giác em lại ngỡ anh đang nhưng giật mình quay sang thì đó chỉ là ảo ảnh. Phải chăng em đang nghĩ đến anh, nơi đâu cũng là hình ảnh anh? Phải chăng vì trái tim vẫn chưa thể học tự làm những thói quen khi không anh? Phải chăng em đang chông chênh giữa đôi bờ thực tại – quá khứ? Và mắt em lại nhòa đi trong ánh nắng chiều bởi sự thật là anh đã xa, xa thật rồi!Em chẳng muốn để lòng phải buồn vì những chuyện đã qua và những chuyện đang diễn ra. Em tin chẳng ai có thể cả đời đâu, chỉ là anh đang ở đâu đó ngoài kia mà em chưa tìm ra thôi. Biết đâu, anh cũng đang tìm em vất vả lắm. Tìm em nhanh lên nhé!
Em không biết khi nào cánh cửa trái tim em Xem Phim lại mở cửa thêm lần nữa, khi nào nụ cười lại trở lại trên môi, khi nào đêm không còn nấc nghẹn ngào trong những tiếng khóc cô đơn, tủi hờn? Và khi nào có thể quên được anh.Ngày mai vẫn sẽ đến như quy luật thường ngày của nó, ngày mai em lại bận rộn với cuộc sống với những dự định còn đang dang dở. Ngày mai em vẫn sẽ mặc bộ đồ đẹp nhất nhưng không phải để đến gặp anh, ngày mai em sẽ vẫn nhâm nhi tách cà phê, vẫn đọc sách…vẫn những thói quen cũ nhưng không phải sẽ cùng với anh. Ngày mai gió lạnh mùa đông sẽ ngừng qua đây, nắng xuân lại trở về. Ngày mai em sẽ hạnh phúc với một người nhưng không phải anh.những ngày cuối năm, mưa rả rích. Phố xá vẫn ồn ào người qua lại. Mọi người vội vàng kết thúc những việc còn dang dở để nhanh chóng trở về với gia đình thân yêu của mình sau một năm dài bôn ba mưu sinh. Một năm đã qua, những yêu thương, những giận hờn, những tính toán, bon chen, những tủi thân, những cô độc, cả những nụ cười và những giọt nước mắt đã qua. Tới giờ này, chẳng muốn nghĩ đến điều gì nưa, tạm gác lại mọi thứ để an nhiên sống.
Năm qua Phim Cuoc Chien Nhung Nang Dau, một năm đầy những khó khăn đấy, một năm đầy những giọt nước mắt đấy nhưng cũng là một năm đầy nụ cười. Suy cho cùng, giữa được và mất, em rõ ràng là không có gì trong tay, mọi thứ vẫn là con số 0. Đã có đôi lúc em nghĩ mình nắm chắc trong tay rồi, chắc chắn sẽ không để mất đâu, nhưng…vẫn là chữ “nhưng”…cuộc đời có ai ngờ, như một nắm cát trên tay vậy. Sau tất cả, em vẫn muốn mỉm cười để nhìn mọi chuyện đã, đang và sẽ xảy ra với em.Những ngày cuối năm, em đôi lúc vẫn vô thức bật khóc, em đôi lúc vẫn vô thức nhớ tới anh như một thói quen chưa thể bỏ được. Em, một 25 chưa đủ mạnh mẽ để từ bỏ nhưng vẫn đủ mạnh mẽ để đi một mình. Nhiều khi nỗi đau còn làm ta không thể bật khóc được nữa. Ngoài kia, những đôi tình nhân tay trong tay, em thấy chạnh lòng anh biết không. Tết về rồi, em chẳng muốn để lòng phải buồn vì những chuyện đã qua và những chuyện đang diễn ra. Em tin chẳng ai có thể cô đơn cả đời đâu, chỉ là anh đang ở đâu đó ngoài kia mà em chưa tìm ra thôi. Biết đâu, anh cũng đang tìm em vất vả lắm. Tìm em nhanh lên nhé!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét