Ngày ấy, cũng trong những cơn mưa như thế này, người ấy xem phim đã chở tôi trên chiếc xe máy của người ta, tôi ngồi phía sau cảm nhận cái lạnh của mưa từ từ thấm vào da thịt mình nhưng trên môi luôn nở một nụ cười. Anh dám tàn nhẫn coi tình cảm của tôi là chút trẻ con bồng bột và lầm tưởng, anh có quyền gì kia chứ? Tôi biết cái ngày gặp lại đầy chủ động anh bảo có lẽ sẽ không bao giờ đến và ngay từ ngày ấy, tôi biết tình cảm của mình không hề bồng bột và trẻ con chút nào. Bằng chứng là suốt những năm qua, tim vẫn nhói đau mỗi khi nhắc nhớ dù con tim kiêu hãnh không cho phép bộc trực nỗi đau. Mẹ vẫn gọi điện hỏi han và thỉnh thoảng có nhắc đến Thành:Cái thằng, từ hồi bấy giờ mất tăm mất dạng.Cầm trên tay điếu thuốc bên tách cafe nóng hổi, ngồi suy tư để lấy cảm hứng cho những sáng tạo xuất hiện trong đầu,bỗng anh xuất hiện. Vẫn như thường lệ, anh lại giật điếu thuốc từ trên tay nó rồi hút nốt, vẫn cái điệu cười thân thiện ấy.Tôi cúp máy sau vài câu dặn dò của mẹ. Mẹ vẫn tin tưởng Bình hơn tôi: Đi đâu cũng phải có thằng Bình nghe con!
Mẹ đã nhắc lại câu đó mau chay ve tim không biết bao lần. Một thời gian đầu, anh hạnh phúc vì sự tự do của mình, thỏa mãn việc “thèm phở chán cơm” của một gã đàn ông thành đạt trong cuộc sống; nhưng càng về sau anh càng phát điên với sự tự do đó.Mà cũng phải thôi, ít khi nào tôi đối thoại với Bình vượt quá những câu thông thường nhưng nếu không có Bình, tôi làm sao xoay xở suốt 2 năm qua. Đối với Bình, cũng như tôi, Hà Nội là một nơi khác lạ nhưng Bình thông thạo đường xá vô cùng và kéo tôi đi khắp ngóc ngách thành phố, đi với Bình không bao giờ lo lạc. Cậu ấy còn mua thuốc cảm sốt cho tôi như cơm bữa. Có một bận nhóm bạn đi dã ngoại, tôi khăng khăng không cho Bình theo cùng. Nhưng rồi tôi lạc đoàn và trời tối mịt mùng, tôi bắt đầu nức nở nghe tiếng Bình trong điện thoại. Quá nửa đêm, trời mưa tầm tã và Bình tìm thấy tôi ướt như chuột lột đang co người lại trong cơn sốt bất chợt dưới một mái hiên tạm bợ. Sáng hôm sau, tôi thức muộn và nhìn Bình khác hơn. Lần đầu tiên kể từ sau ngày đó, ánh mắt Bình không làm tôi khó chịu dù có lẽ nó chưa bao giờ thay đổi. Tôi hơi hối hận vì thái độ của mình trước giờ nhưng coi Bình là một người đặc biệt thì chưa bao giờ tôi nghĩ đến. Thư ngủ thêm đi, hôm nay nghỉ học!Tôi không đáp lại Bình hờ hững như thói quen mà tiến đến giữ tay Bình, nhìn thẳng vào mắt cậu: Giá như anh quan tâm em hơn chút nữa, hiểu cho em hơn chút nữa thì có lẽ tình yêu của chúng mình vẫn đẹp như lúc mới yêu em nhỉ? Anh bỏ đi, không phải vì thất vọng về em mà là thất vọng về chính bản thân mình.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét