Hình như phim cảm nhận được có ai đó nhìn mình, anh ta cũng quay đầu lại. Bốn mắt va vào nhau. Cô như bị hút vào đôi mắt ấy – đôi mắt màu café. Hai người cứ thế nhìn nhau một lúc lâu. Cô như đang muốn thu lại hình ảnh một vị khách không mời là anh. Còn anh như muốn thu lại hình ảnh một người tốt bất đắc dĩ là cô. Rồi không ai bảo ai, họ cùng quay mặt ra đường. Tuyệt nhiên, họ không nói câu gì. Con đường nhòe nhoẹt trong làn mưa. Anh vò mạnh mái tóc làm nước mưa bắn vào mặt người bên cạnh. Cô chỉ “Á!” một tiếng rất nhỏ. Rất tự nhiên, anh lấy tay lau nhẹ những hạt nước mưa vô tình đó. Không xin lỗi. Không hỏi han. Giây phút bàn tay anh chạm vào má cô. Lạ lắm! Có một cái gì đó vừa thay đổi trong cô. Có một nhịp đập bị đánh cướp từ trái tim. Mặt cô nóng ran. Cái gì thế này? Một cơn gió tạt qua, cơn mưa nghiêng theo chiều gió. Chiếc ô không đủ cho hai người. Né qua né lại, cuối cùng cả cô và anh đều bị ướt một phần vai áo. Rồi cũng rất tự nhiên, anh lấy tay kéo cô sát về phía mình. Bàn tay anh dang ra phía bên vai cô như thể anh nghĩ rằng làm vậy sẽ che được cả cơn mưa. Cô cười thầm vì suy nghĩ quá trẻ con của anh. Khoảng cách hai người đã sát nhau mất rồi và cô không có ý định xê dịch. Bình thường nếu có gã con trai nào đụng vào người cô thì cũng bị cô cho một cú đá.
Rồi tiếp theo đó là cái gì âm ấm ngay phim cuoc chien nhung nang dau bên cạnh cô. Hơi thở của ai đó, rất gần. Hơi hoảng, cô quay lại, một chàng trai với mái tóc ướt nhẹp, chiếc áo sơ mi trắng vì mưa mà dính vào người, anh ta cao hơn cô một cái đầu. Nói rồi cô chạy biến trong làn mưa. Vội vàng như cái cách cô vừa xuất hiện cách đây chưa đầy một phút. Anh bần thần cả người. Lắc nhẹ đầu, một buổi chiều bình thường mà không bình thường của anh. Vẫy một chiếc taxi đang chạy đến, anh chui tọt vào xe như tránh né cơn mưa. Cô gái ấy đi rồi, anh cũng nên đi thôi! Chiếc taxi lao đi vun vút trong cơn mưa chiều trắng xóa…Ngồi trên xe, nhìn từng hạt nước mưa chảy thành dòng bên ngoài ô cửa kính. Cô bâng quơ nghĩ về người đang cầm chiếc ô của mình. Anh ta có bị ướt không nhỉ? Anh ta lên xe chưa? Rồi cô cốc nhẹ đầu mình, anh ta có làm sao thì cũng đâu liên quan gì đến cô đâu. Sao cô lại nghĩ về anh cơ chứ? Chắc cô bị cảm nước mưa mất rồi. Dù lí trí đã cố ngụy biện cho trái tim nhưng cô không thể không thừa nhận rằng cô đang lởn vởn những suy nghĩ về anh. Không biết mai anh ta có mang ô trả cô không? Thực lòng cô rất mong là anh sẽ đến. Cô rất muốn lại nhìn thấy đôi mắt màu café ấy.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét