Tôi bất giác mỉm cười. Đúng là tôi cần những lúc cô độc như Xem Phim bây giờ, để nhìn, để ngắm mọi thứ xung quanh mình một cách bình yên hơn. Tôi thầm cảm ơn những phút trống rỗng như thế này để tôi có thể tạm dừng cuộc sống bon chen giữa thủ đô ồn ào và tấp nập, để có thể tìm về những cái bình dị mà hằng ngày tôi đã vô tình lãng quên... Tôi đã đi bộ hơn hai tiếng đồng hồ mà chẳng biết mình sẽ định dừng ở đâu tiếp theo. Cứ như thể cái sự - trống - rỗng ấy đeo bám tôi mãi mà chẳng cho tôi nghĩ mình nên dừng chân tại một nơi nào báo trước. Tôi đi qua những cây cầu chỉ để ngắm nước trôi. Tôi chợt nghĩ đến bài hát “November Rain” có những câu thú vị như này: Mùa về, những cơn gió khanh khách cười cứ thế cuốn theo những lá dù mới chỉ hơi ngả màu. Gió cứ lạnh lùng đến bắt đi tình yêu của cây, để cây buồn rầu trơ trụi giữa tiết trời lặng lẽ, u buồn như thế.Mùa về lướt xe trên phố cắt ngang cơn gió đang trêu đùa làn tóc mây ấy. Mùa với các em có lẽ là mùa rong chơi, mùa tận hưởng. Trên khuôn mặt ấy có nét nào lo âu? Tôi lắc đầu và cười khẽ cho cái ý nghĩ của mình.Mùa về, những quán ăn bình dân hay những quán quà vặt có vẻ đông hơn, khách ra khách vào nườm nượp, với đủ những câu chuyện tiếu, vui mà chẳng lỗi thời. Trời đẹp, người ta rủ nhau ra quán rong chơi là phải. Cũng những ngày này năm ngoái, tôi ghé vào một quán cóc ven đường, gọi một cốc trà sữa chỉ để ngắm một anh chàng luôn luôn gọi nâu đá và chăm chú đọc sách suốt hai tiếng đồng hồ, trong khi ấy tay tôi cầm chiếc bút và gieo vài nốt trầm tươi trên khuông nhạc.
Ngày hôm nay, tôi tìm Linh Hon Toi Loi lại quán cóc của năm ngoái. Nó không khác cho lắm, chỉ có điều thêm mấy chậu hoa lan nhỏ làm khách mê ly luôn. Tôi chẳng gọi trà sữa, mà gọi một ly nâu đá, và chọn một cuốn sách của tác giả Băng Sơn. Tôi không biết người ta cảm nhận về nâu đá ra sao, nhưng trong thời điểm này, nó cứ rạo vào lòng tôi cái hương vị ấy, cái hương vị đậm đà có xen cả sự tiếc nuối. Tôi chưa một lần nói chuyện với chàng trai ấy, để rồi đột ngột người ta chẳng đến quán đó nữa. Một ngày, ba ngày, một tháng, một năm, tôi chẳng còn thấy bóng dáng ấy nữa, tôi còn chưa kịp chào anh một câu. Tôi đoán anh là chàng trai Hà Thành, chàng trai luôn đọc những cuốn sách về Hà Nội. “Mỗi người Hà Nội đều có một góc quán, một nơi uống cà phê và ngồi đó theo thói quen hằng ngày...”. Tôi vừa đọc được ở đâu đó điều ấy. Tôi mường tượng anh là chàng trai xa xứ, bỗng có ngày trở về mảnh đất thân thương, vội tìm lại những thứ đáng yêu thuở nào, để rồi lại mang những thứ đó đi xa, mang theo cả lời chưa nói của một cô sinh viên tỉnh lẻ...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét