Thứ Ba, 22 tháng 3, 2016

Xem Phim Những Đóa Quân Tử Lan Kênh SCTV14 Tập 13

Chiếc xe màu xanh lam xuất hiên nơi đầu ngã tư, anh đội chiếc mũ màu đen quen thuộc đang phóng về phía cổng chung cư. Nhưng… đằng sau phim nhung doa quan tu lan anh, lại xuất hiện một cô gái. Cô ta vòng tay ôm chặt lấy người yêu của cô, và dựa sát vào lưng anh như ngày thường cô vẫn hai làm. Trái tim cô như bị ai đó cầm búa gõ vào. Chưa bao giờ nó đau như thế. Anh phản bội cô sao? Cô ngơ ngẩn một hồi lâu, nhưng vì lòng tin với anh cô gìn giữ bấy lâu nay nên cô lại trấn áp trái tim mình. Cô lại lặng yên nhìn ra phía ngã tư đằng kia như mong mỏi một điều gì đó thật xa xăm. Năm phút sau, chuông cửa reo. Cô giật mình đứng dậy, trống ngực đập thình thịch. Và chính lúc này cô hiểu, mọi chuyện không phải do ảo giác. Cô vẫn quan tâm, vẫn chăm sóc anh như chưa từng nghe qua chuyện gì hết. Nhưng lần này, anh dường như không còn để ý tới cảm giác của cô nữa.  Buổi trưa, cô sang nhà anh chuẩn bị bữa trưa cho anh. Nấu nướng xong xuôi, cô ngồi trên ghế cạnh cửa sổ nhìn đường phố. Giờ này xe cộ đi lại đông quá. Trên mười hai của khu chung cư cao cấp yên tĩnh, cô im lặng ngắm nhìn về phía ngã tư, nơi mà chốc nữa thôi anh sẽ xuất hiện và đi về phía cô. Thói quen này bao tháng ngày này cô vẫn giữ. Nhưng anh không hề biết. Cô sững người, không tin vào mắt mình, người đứng sau anh, đúng là Nhã Yến. Cô cũng không biết mình đã ngẩn người ra bao lâu, cũng không rõ anh có trả lời mình hay không. Giây phút ấy, cô chỉ muốn mình ngất đi, để tạm thời lãng quên đi nỗi hụt hẫng trong trái tim mình. Bữa cơm hôm ấy diễn ra thật tẻ nhạt, chỉ có tiếng nói chuyện của anh và cô bạn thân ngồi đối diện. Cô ăn rất ít, cũng chẳng muốn lắng nghe.

Cô ngồi một lúc rồi đứng dậy, chỉ lẳng lặng xem phim rót cho mình một cốc nước. Họ cũng không để ý tới cô. Bữa cơm lâu lắm mới kết thúc. Cô định đưa tay dọn dẹp thì Nhã Yến nhanh nhảu ngăn lại. Cô không muốn tranh cãi, chỉ là ngay lúc này, cô ước gì có thể nhảy vào cào cấu cái khuôn mặt giả tạo kia. Bạn bè ư? Bạn bè mà ngang nhiên cầm dao đâm vào tim nhau thế này ư? Nhưng cô không làm được. Lòng tự trọng cao vời vợi của cô không cho phép mình làm như thế. Cô buông tay ra khỏi mớ bát đĩa đầy dầu mỡ. Cô không nói gì nữa quay thẳng vào phòng đóng kín cửa lại. Căn phòng đầy đủ mọi thứ. Cô vẫn dùng nó khi đến nhà anh. Anh và cô yêu nhau đã hai năm, nhưng tuyệt nhiên, chưa bao giờ ngủ cùng giường. Anh tôn trọng cô, và cô cũng muốn như thế. Họ yêu nhau thật lòng và gìn giữ cho nhau. Cô từ lâu đã coi nơi đây là nhà. Nhưng hôm nay, cô thấy nó lạnh lẽo đến lạ. Cô nhắm mắt lại để trấn áp nỗi đau. Tự an ủi mình rằng sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu. Bởi…Cô tin anh. Anh ấy nói, tình yêu của hai người quá nhàm chán và vô vị. Cậu thậm chí còn không biết ghen. Anh ấy nói, nhiều khi rất nghi ngờ cậu chỉ là muốn có một người đàn ông ở bên cạnh thôi. Nên đã nhờ mình cùng anh sắm vai một vở kịch nho nhỏ. Vì mình không muốn giấu diếm cậu điều gì cả. hai người bên nhau gần hai năm rồi. Tình cảm vẫn nguyên vẹn. Mình biết chứ. Nhưng mình cũng hiểu Trí là người có cá tính như thế nào. Nên khi anh bông đùa nói với mình rằng thử đóng một vở kịch nho nhỏ, một chút thôi đủ để cậu nổi cơn ghen. Mình đã nhắc anh ấy rằng cậu không phải người con gái dễ nổi cơn ghen, nhưng nếu không cẩn thận, có thể anh sẽ mất cậu mãi mãi.Vậy anh ấy vẫn quyết định làm sao? Đúng thế. Và mình cũng đã hùa theo anh. Bởi mình tham lam.
Tham một chút tình cảm hời hợt của anh. Nhưng cậu biết không, với mình, đó là tất cả. Nhưng hôm nay đến đây, mình nhung doa quan tu lan không phải muốn thú nhận tình cảm của mình. Mà mình muốn cầu xin cậu. Cầu xin cậu, để anh Trí lại cho mình. Nhã Yến đứng dậy, bước chậm về phía cửa sổ, đưa mắt nhìn vào khoảng không vô định, sắc mặt cô bị ánh mặt trời chiếu vào trở nên chói lóa.  Cô từ từ quay lại, nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo của Mai. Mình bị u ác tính. Giai đoạn cuối Mai ạ. Thời gian của mình, cố gắng lắm cũng chỉ được ba tháng nữa thôi. Chính vì thế, những ngày cuối đời, mình muốn được sống bên cạnh người đàn ông mình yêu thương nhất. Cậu hiểu cho mình chứ? Thế giới trước mắt cô như tối đen lại. Tai ù đi như vừa trải qua một trận bão tuyết. Người cô lạnh run mặc dù đang giữa trưa hè Sáu tháng sau. Paris lạnh giá khiến gương mặt người con gái ấy ửng hồng. Sáu tháng trước, cô quyết định đi du học. gia đình, bạn bè, tất cả mọi người đều không biết cô đi đâu. Tất cả mối liên hệ giữa cô với Việt Nam chỉ bằng tấm thẻ ATM. Ngồi trước màn hình máy tính. Tay cô run run gõ cái tên “Hoàng Trí” quen thuộc vào ô tìm kiếm. Lâu lắm rồi cô không vào thăm Facebook, cũng chẳng có can đảm vào thăm. Giây phút màn hìn chuyển từ trang cá nhân của cô đến trang cá nhân của anh, tim cô như hóa đá. Lộng lẫy trên cao là tấm ảnh bìa được thiết kế đẹp mắt trang trọng. Cô dâu chú rể rạng rỡ tay trong tay, trong mắt họ ngập tràn hạnh phúc.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét