Thứ Sáu, 4 tháng 3, 2016

Phim Cô Dâu 8 Tuổi Phần 8 Tập 37-38

Nó là thứ duy nhất Co Dau 8 Tuoi chứng nhận một người con gái là gái ngoan! Không có nó, dù bất cứ lý do nào cũng không bao giờ rửa sạch hết tội nếu ai đó nghi ngờ.Con nhỏ cầm tách trà trên tay, đưa lên môi, thầm mỉm cười, đế thêm. Anh không còn, em quan trọng điều đó. Em sẽ giận và không thèm nhìn mặt anh hàng thế kỷ nếu anh là người yêu hay chồng em.Người bên kia im lặng...trong tích tắc con nhỏ tưởng hắn chịu thua nhưng hắn lên tiếng Anh chắc chắn còn Jin.Trời ạ! Cái con người ấy bị làm sao đấy nhỉ? Hắn thế nào thì ai mà thèm quan tâm. Hâm thế không biết. Người mà con nhỏ quan tâm là anh trai hắn cơ. Đang ngồi ngay bên cạnh hắn kia kìa. Grừ!Lúc nãy khi vừa bước vào, anh ấy nhìn nó mỉm cười và trao cho nó ngay cơ hội "Vì anh để ý em"Cứ tưởng có hy vọng, ai dè ông em trai kế bên giở chiêu phá đám moi ra cái chủ đề nóng hổi kiểu này tranh luận, hố đâu mà chui xuống trốn. Rõ...hụt hẫng!Hai anh em nhà hắn chào nhau về trước, nó lẩn thẩn bước ra bang công, nhìn con phố tấp nập ngoài kia đang dần chìm vào giấc mộng. Nhấp một ngụm trà hoa lài. Ấm, thơm, len lỏi chút đắng chát như vị của cuộc đời.Để một ai đó bước vào tim mình, không dễ anh nhỉ?Chủ nhật là ngày nghỉ, ngày nghỉ là phải hẹn hò chứ, phải không?Sao nó lại ngồi đây, với một đứa con gái mặc quần đùi, áo sơ mi đỏ bỏ trong quần một nửa trước, trên vai là một con mèo vô cùng quậy và móng vuốt thật dài. Nó không thích mèo, con mèo này làm mấy cái áo cưng của nó thủng lỗ chỗ, mỗi khi online gõ Blog là bị cu cậu giật nguồn điện ngay vì chẳng ai chơi với cu cậu, còn bị bấu sau lưng đau điếng, rất đáng đánh đòn.Trên bàn có vài món nhậu, 4 lon bia, hai đứa con gái, đâu có vẻ thất tình.
Hôm rồi tiễn cái An theo chồng, tự dưng 3 đứa ôm Xem Phim nhau khóc nức nở, vì hạnh phúc, vì chua cay hay còn vì nhiều thứ khác...Có lẽ vì từ nay 3 đứa sẽ xa nhau, cái An đi lấy chồng rồi, con nhỏ mặc áo đỏ ngồi bên kia trở về nước. Còn ai để lang thang, còn ai để tỉ tê cùng khóc cùng cười nhỉ?Còn nhớ cái quán trà Take, đứa kỹ tính như con An mà gục gật khen ngon tuyệt cú mèo thì còn gì bàn cãi, không biết mấy cái thẻ gỗ 3 đứa khắc chữ treo tòn ten trên mấy bức tường có "ai" đọc không nhỉ?Mới đó mà mọi thứ đã là của ngày hôm qua, nghe như xa xôi lắm, nghe như tiếng con An còn văng vẳng "Tụi bây đang ở cái xó xỉnh nào bên quận 2, tao mang chả cá Nha Trang chính hiệu về ăn này"Tiếng con Nhỏ áo đỏ cười hăng hắc khi bẻ nguyên cả buồng chuối nhà người ta bắt 2 đứa còn lại chở về nhà. Đã thế, dành nguyên cả buổi chiều dẫm nát vườn rau nhà người ta, còn hí hửng khoe "Lâu lâu ra đây như về mấy vùng quê, thoải mái lạ"Con An hẹn cả bọn cùng về Hà Nội làm ăn, cô nàng còn xông xáo bàn bạc kế hoạch, còn hỏi giá vé máy bay sẵn mới kinh chứ. Riêng Nó vu vơ ngồi mơ mộng " Thế là Tết này tao có cơ hội lang thang phố cổ với một trai Hà Nội"Thế mà ai ngờ cái An lên xe hoa, cái con nhỏ sở hữu một con mèo nghịch như quỷ sứ phải khăn gói theo gia đình về bên kia đại dương.Thế là từ nay đứa ghét mèo như nó, đi đâu cũng phải vác balo với cái đầu con mèo thò ra ngoài, quần áo rách lỗ chỗ như moden và tay chân lấm tấm vết xước nho nhỏ.
Con nhỏ Phim Co Dau 8 Tuoi mỉm cười, từ khi chưa yêu nhau, đến khi chia tay, chẳng có câu nào là thật với anh hết. Trong một ngàn câu hỏi anh đặt ra, chưa bao giờ nó trả lời đúng sự thật. Chính nó cũng không hiểu, một đứa như nó, từ nhỏ chưa bao giờ biết nói dối, đặc biệt là có khuôn mặt "phô bày" cảm xúc. Nhưng kể từ khi quen anh, thế giới bỗng dưng không còn hình tròn.Nó yêu anh, một tình yêu sơ khai, vụng dại...Nó không biết là người yêu của nhau, nó phải làm gì, điều đó nó không được học, cũng không có ai chỉ bảo. Mọi người nói, hãy làm những gì mà mình thấy là đúng. Nhưng bất kể là làm gì, chỉ cần ngồi bên anh, nhìn nụ cười của anh, là nó thấy bản thân mình đã sai. Quá sai !Nó yêu anh, không lý do. Nó yêu anh không phải là tình yêu sét đánh gì đó, nhưng từ cái nhìn đầu tiên, nó nghĩ ngợi trong cái đầu be bé của mình "Người con trai này, nếu chỉ thoáng qua đời mình, thật đáng tiếc"Và rồi một ngày nào đó, không gió không mây, không lãng mạn gì cả, hai đứa đứng ôm nhau giữa ngã tư đường. 11h khuya. Không một bóng người, chỉ có lác đác vài chiếc taxi qua lạiĐó là lần gặp thứ hai, sau lần gặp đầu tiên những 1 năm. Thế mà cứ ngỡ như đã thuộc về nhau từ lâu lắm!Anh to lớn, vòng tay nó gần như vừa khít, nó lọt thỏm vào vòng tay anh, nhỏ bé, ấm áp. Một cảm giác an toàn xâm chiếm, mạnh mẽ.Anh đi vào đời nó như một mũi tênGăm vào ngọt xớt và vết thương để lại thật không nhỏ chút nào khi rút ra.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét