Thứ Năm, 31 tháng 3, 2016

Phim Mới TodayTv Tháng 4 - Bộ Phim Tình Cảm Thái Lan Lối Rẽ Cho Tình Yêu Tập 20

Anh thì khác, xem ra anh rất hứng thú với buổi gặp mặt này, anh nói rất nhiều và cũng kể rất nhiều. Cô loi re cho tinh yeu ngồi im lặng lắng nghe và thỉnh thoảng lại ngước lên, nhìn anh một cái như để cho anh tin rằng cô vẫn đang lắng nghe nhưng thực chất, cô không biết rõ anh đang nói về chủ đề gì, trước mắt cô là cái miệng đang khép mở liên hồi làm cô đến phát cáu. Cô muốn chuyển đề tài. Anh nghe rõ tiếng gào thét chửi rủa thậm tệ của mình đã vô tình xúc phạm cô. Rùng mình hơn nữa, sao cho đến tận bây giờ anh mới thực sự cảm nhận được tiếng thút thít câm nín nơi cổ họng của cô. Ngân chán nản bước lạc lõng lên bậc cầu thang, cái dáng người uyển chuyển theo nhịp đong đưa của chiếc váy mỏng manh bó sát từng đường nét trên cơ thể. Anh quay đi cười khinh miệt nhưng ngay sau đó nụ cười chợt đông cứng trên môi, chỉ kịp nghe một tiếng rắc rắc vang lên theo sau đó là lời kêu thốt thảng của cô theo bản năng. Đến khi thật sự hoàn hồn lại, anh đã thấy thân thể cô ngã lăn đến bậc cầu thang cuối cùng, nằm trước mặt anh co quằn lại rên rỉ. Một dòng máu đỏ rỉ dài trên trán Ngân, mặt cắt không còn giọt máu. Quân đứng hình trong giây lát, ngay sau đó là lao đến nâng cô lên ôm chặt vào lòng. Ngân nửa mơ nửa tỉnh mặc cho những câu hỏi của anh mỗi lúc một dồn dập. Cả đầu cô ong ong xem phim lên cơn đau nhức tưởng chừng như búa bổ, có một dòng máu nóng trải dài khắp khuôn mặt, mùi tanh xộc vào mũi nồng nạc. Khuôn mặt cô bỗng tái nhợt, môi tím thâm lại, thân thể cuộn tròn lại như con tôm luộc, giọng thều thào phát ra tiếng kêu khó thở. Một cơ đau dữ dội từ bụng phát ra kéo dài xuống dưới khiến đôi chân trần của cô cũng lạnh toát. Chỉ kịp thấy bộ mặt thất thần của Quân nhìn xuống phía dưới thân mình, một vũng máu đỏ tươi thấm đẫm chân váy bê bết lên cơ thể cô. Ngân kêu thét lên rơi vào trạng thái hôn mê lo sợ.
Hít một hơi cho căng đầy lòng ngực, cô cảm nhận được mùi vị mặn mòi biển khơi tràn ngập trong phim loi re cho tinh yeu khí quản. Cô nhất định phải tận hưởng thật lâu cái không khí trong lành và cảnh đẹp như mơ của thành phố này rồi mới chịu quay về Sài Gòn. Có lẽ nơi đây sẽ xoa dịu những vết thương còn chưa lành hẳn từ mối tình đã qua, có lẽ Long – người bạn mới sẽ mang đến cho cô một gam màu tươi mới cho cuộc sống vốn dĩ đơn điệu của cô chăng? Hi vọng, cô hi vọng rất nhiều.Cô ở phòng và Long ở trên cô một tầng, anh ở. Mới tháng trước, tôi quyết định đánh bạo tỏ tình với hắn. Không hiểu tôi lấy đâu ra những dũng khí như thế để nói những lời như vậy. Hắn bật cười, xoa nhẹ vào đầu tôi và gật đầu chấp nhận.Ừ, chúng tôi bây giờ là một cặp tình nhân rồi đấy! Hắn dắt tôi đi khắp chốn, kéo tôi vào những cuộc vui thâu đêm. Yêu rồi là phải biết cống hiến tất cả cho người mình yêu. Vì thế, tôi đã cho hắn tất cả những gì mình đang có. Tôi muốn hét to, hét thật to cho cả thế giới biết rằng trên mặt đất này chỉ có một vì sao được ghép đôi bằng tên hai người: là tôi và hắn.Lại là một sự trùng hợp đến ngỡ ngàng, có lẽ vì thế, họ thấy người kia cũng gần gũi và thân quen đến kì lạ. Cô và Long nhanh chóng trở thành đôi bạn thân ở thành phố xa lạ, họ đi đâu cũng rủ nhau, đến đâu Long cũng chụp ảnh lưu niệm cho cô, có lẽ vì thế mà thời gian chờ đợi của Long như ngắn lại và cũng vì thế, cô không phải trải qua kì nghỉ buồn tẻ vì chỉ có một mình. Cô thầm cảm ơn Long vì điều đó.


Phim Thần Tượng Hàn Quốc Kể Về Chuyện Tình Oan Gia - Phim Yêu Không Kiểm Soát Tập 16

Bộ phim yeu khong kiem soat Uncontrollably Fond tập trung miêu tả hai con người từ khi họ còn trẻ và rồi chia tay. Sau đó, họ gặp lại nhau, khi một người là một siêu sao nổi tiếng và người kia là một nhà sản xuất phim tài liệu liên quan đến những siêu sao. Cô biết chắc chắn rằng anh là một người thông minh, nhưng người thông minh cũng không có nghĩa là có thể biết toàn bộ về cuộc sống của người khác như thế. Chính vì vậy mà cô cứ bị anh dụ dần, anh nhử cô gặp mình bằng những cuộc hẹn hò sau giờ tan sở. Em không yêu anh! Em không hạnh phúc! Cô nói một cách rành rọt, giống như đã dành dụm sự dũng cảm từ rất lâu. Cô rùng mình, đẩy anh ra, hét lên: Chính thắc mắc ấy đã khiến mẹ biết mọi chuyện nhưng lần này, sự thật ấy còn khiến Đăng đau khổ hơn nhiều lần.Đăng nhớ hôm ấy trời mưa to lắm, Đăng được nghỉ làm. Những công việc theo hợp đồng ngắn hạn vẫn đồng hành cùng Đăng suốt quãng thời gian rời xa Hà Nội bởi anh không muốn ở yên bất cứ chỗ nào, cốt sao có đủ tiền trang trải cuộc sống chỉ có một mình. Linh ngân nga câu hát ấy cả ngàn lần. Bài hát này quả là thứ thuốc phiện, làm cho người ta nghiện, nó khiến người ta say. Mỗi câu hát bật ra như nỗi đau đang chảy máu. Linh yêu nỗi buồn, gần như là một cô gái tự kỉ mỗi lần ở một mình. Tuy nhiên, cô không sống khép kín. 
Hạnh phúc dù ngược dù xuôi, dù xa dù gần, dù phim đối mặt hay trốn tránh, điều quan trọng nhất không phải là nông hay sâu, vơi hay đầy, mà là thái độ trân trọng lấy. Môi mím nhẹ không nói, nhưng Linh vẫn ngóng trông theo bản năng. Cô không phải người duy nhất chưa có bạn nhảy. Cũng chẳng có gì lạ. Đến tám phần mười sinh viên của cái trường này là nữ .Ai trong chúng ta cũng sẽ gặp được một người định mệnh, một tình yêu được cho là định mệnh khiến ta say đắm.Hãy nắm tay níu lấy, đừng thử thách, đừng vờn bắt, cũng đừng trêu đùa. Những thương tổn mà tình yêu gây ra do cả hai cùng gánh chịu, không ít thì nhiều. Vậy nên, nếu có cơ hội thì tuyệt nhiên đừng bỏ lỡ, khi cánh cửa đã tự tay mình khép lại thì không thể đòi hỏi nó mở ra lần thứ hai. Lúc bấy giờ mẹ Nhỏ bước đến kể hết mọi chuyện cho Tôi nghe, và đưa Tôi bức thư mà Nhỏ đã viết cho Tôi cách đây đã lâu, Tôi khóc rất nhiều, có lẽ đây là lần đầu tiên Tôi khóc thật nhiều vì Nhỏ, thì ra Nhỏ muốn cho Tôi yên tâm đi học mà đã giấu việc mình bị bệnh. Có thể cô gái sẽ quay trở lại vì còn yêu thương chàng trai, nhưng cũng có thể cô sẽ quay đi và sống chuỗi ngày sau với miền nhớ cho ký ức đẹp đẽ về người con trai ấy. Chẳng ai trách được ai vì những quyết định trên cung đường tình, chỉ là vì duyên mỏng nên đừng trách tình không sâu. Cô gặp anh vào một buổi chiều muộn, theo lời giới thiệu của người quen. 
Có lẽ họ chẳng có ý gì khi giới thiệu cho cô một yeu khong kiem soat người bạn trai mà theo họ là tốt tính và hợp với cô, nhưng tất nhiên trong vị thế của người được giới thiệu, cô thấy mình rớt giá tệ hại. Dẫu vậy, vì nể người quen và cũng để mẹ đỡ cằn nhằn, cô nhận lời gặp mặt, thu xếp một buổi hẹn ngắn sau khung giờ tan tầm, tại một nơi gần chỗ cô làm, hệt như một cuộc dạo chơi có phần khiên cưỡng.Dẫu vậy, tác giả vẫn mong rằng họ sẽ quay trở lại, vì họ đã có một tình yêu đẹp, đủ dài và đủ sâu. Chủ nghĩa hoàn hảo không áp dụng cho bất cứ ai, chỉ tùy thuộc vào suy nghĩ và hành động của mỗi người mà thôi. Còn bạn thì sao? Nếu có thể kiên nhẫn đọc đến dòng cuối cùng, bạn sẽ ủng hộ anh chàng kia chứ?Ngọn đèn đường bỗng dưng vụt tắt, anh đưa tay ôm cô vào lòng. Vẫn nhẹ nhàng và nồng nàn như hồi họ còn bên nhau. Có lẽ, anh nói đúng, có những thứ từ trong sâu thẳm vẫn vẹn nguyên là thế, cũng có những thứ vốn đã đổi thay rất nhiều, nhân lên gấp bội. Đó chính là nỗi nhớ, sự mặc cảm và nỗi sợ hãi tình yêu đang tồn tại bên trong hai người…

Thứ Tư, 30 tháng 3, 2016

Xem Phim Tình Cảm Việt Nam Đặc Sắc Tháng 4 - Bộ Phim Máu Chảy Về Tim Tập 20

 Còn giờ, tôi lái xe, anh ngồi phía sau, cách tôi một khoảng trống. Chúng tôi im lặng như khoảng trống trên yên xe. Chị gọi phim mau chay ve tim điện cho anh hằng ngày nhưng không nhắc anh trở về ăn tối với 3 mẹ con, thậm chí không còn mâm cơm nguội tanh để chờ anh về rồi hâm nóng sau những lần chờ đợi mệt mỏi. Đôi lúc anh hỏi tôi trả lời, còn tôi thì không dám hỏi, tôi nghĩ mình không đủ tư cách. Thành không nói gì, chỉ giằng lấy cuốn nhật kí trên tay tôi. Anh giật tung tành những bức ảnh gắn hờ, thứ âm thanh rít lên trong cổ họng khiến tôi thoáng rùng mình và mi mắt bỗng dưng nhòe nhoẹt nước. Tôi ôm lấy anh tức tưởi:Mưa Hà Nội dai dẳng đáng ghét, mưa tẻ ngắt khiến người ta vừa mở mắt đã không sao vui nổi trước màu trời xám xịt. Bây giờ thì tôi hiểu thêm một lẽ cơn mưa trong những bức tranh của Thành bắt nguồn từ chính nơi này không sao tươi vui nổi cũng là lẽ thường tình. Nhưng cũng quen rồi, đã hai mùa bão ở cái chốn chôn rất nhiều hy vọng này chứ có ít ỏi chút nào đâu.Tôi vẫn còn nhớ y chang hôm chia tay Thành, trời Sài Gòn mưa như trút nước. Anh đã nói với tôi những lời xa cách nhất trước giờ từng thấy Sẽ qua nhanh thôi mà, ai cũng có một thời bồng bột. Chị không còn thắc mắc với anh về những mối quan hệ mà anh đang có và không nhắc anh về ngoại với chị vào dịp lễ hay đưa con đi chơi vào ngày cuối tuần. Anh sẽ còn gặp lại em còn bây giờ, anh phải đi tìm thứ anh cần kíp, mệt mỏi đến chết cũng phải tìm cho ra, Chính câu nói ấy của Thành khiến lòng kiêu hãnh trong tôi tổn thương ghê gớm. Tôi nghĩ nơi đó sẽ không có ai lui tới, cũng như sẽ không có ai tự kỉ như tôi mà chọn cho mình góc ngồi vắng người như vậy. Tôi miên man trong dòng suy nghĩ, hồi ức, kí ức của tôi và người ấy lại ùa về.
Ngày ấy, cũng trong những cơn mưa như thế này, người ấy xem phim đã chở tôi trên chiếc xe máy của người ta, tôi ngồi phía sau cảm nhận cái lạnh của mưa từ từ thấm vào da thịt mình nhưng trên môi luôn nở một nụ cười. Anh dám tàn nhẫn coi tình cảm của tôi là chút trẻ con bồng bột và lầm tưởng, anh có quyền gì kia chứ? Tôi biết cái ngày gặp lại đầy chủ động anh bảo có lẽ sẽ không bao giờ đến và ngay từ ngày ấy, tôi biết tình cảm của mình không hề bồng bột và trẻ con chút nào. Bằng chứng là suốt những năm qua, tim vẫn nhói đau mỗi khi nhắc nhớ dù con tim kiêu hãnh không cho phép bộc trực nỗi đau. Mẹ vẫn gọi điện hỏi han và thỉnh thoảng có nhắc đến Thành:Cái thằng, từ hồi bấy giờ mất tăm mất dạng.Cầm trên tay điếu thuốc bên tách cafe nóng hổi, ngồi suy tư để lấy cảm hứng cho những sáng tạo xuất hiện trong đầu,bỗng anh xuất hiện. Vẫn như thường lệ, anh lại giật điếu thuốc từ trên tay nó rồi hút nốt, vẫn cái điệu cười thân thiện ấy.Tôi cúp máy sau vài câu dặn dò của mẹ. Mẹ vẫn tin tưởng Bình hơn tôi: Đi đâu cũng phải có thằng Bình nghe con!
 Mẹ đã nhắc lại câu đó mau chay ve tim không biết bao lần. Một thời gian đầu, anh hạnh phúc vì sự tự do của mình, thỏa mãn việc “thèm phở chán cơm” của một gã đàn ông thành đạt trong cuộc sống; nhưng càng về sau anh càng phát điên với sự tự do đó.Mà cũng phải thôi, ít khi nào tôi đối thoại với Bình vượt quá những câu thông thường nhưng nếu không có Bình, tôi làm sao xoay xở suốt 2 năm qua. Đối với Bình, cũng như tôi, Hà Nội là một nơi khác lạ nhưng Bình thông thạo đường xá vô cùng và kéo tôi đi khắp ngóc ngách thành phố, đi với Bình không bao giờ lo lạc. Cậu ấy còn mua thuốc cảm sốt cho tôi như cơm bữa. Có một bận nhóm bạn đi dã ngoại, tôi khăng khăng không cho Bình theo cùng. Nhưng rồi tôi lạc đoàn và trời tối mịt mùng, tôi bắt đầu nức nở nghe tiếng Bình trong điện thoại. Quá nửa đêm, trời mưa tầm tã và Bình tìm thấy tôi ướt như chuột lột đang co người lại trong cơn sốt bất chợt dưới một mái hiên tạm bợ. Sáng hôm sau, tôi thức muộn và nhìn Bình khác hơn. Lần đầu tiên kể từ sau ngày đó, ánh mắt Bình không làm tôi khó chịu dù có lẽ nó chưa bao giờ thay đổi. Tôi hơi hối hận vì thái độ của mình trước giờ nhưng coi Bình là một người đặc biệt thì chưa bao giờ tôi nghĩ đến. Thư ngủ thêm đi, hôm nay nghỉ học!Tôi không đáp lại Bình hờ hững như thói quen mà tiến đến giữ tay Bình, nhìn thẳng vào mắt cậu: Giá như anh quan tâm em hơn chút nữa, hiểu cho em hơn chút nữa thì có lẽ tình yêu của chúng mình vẫn đẹp như lúc mới yêu em nhỉ? Anh bỏ đi, không phải vì thất vọng về em mà là thất vọng về chính bản thân mình. 

Bộ Phim Tình Cảm Gia Đình - Phim Máu Chảy Về Tim Kênh THVL1 Lồng Tiếng Tập 20

Từng đợt gió lạo xạo phim mau chay ve tim lá cây khô dưới chân làm mọi âm thanh bỗng chốc trở nên chậm rãi. Vũ, tôi nên quay lại với Lâm chứ?Vũ khựng chân lại một chút, sau đó lại tiếp tục bước đi. Dù sao thì người Nhi yêu trước sau gì vẫn là Lâm, người yêu đồ giả như cậu làm gì có tư cách xen vào chuyện tình cảm của hai người ấy. Như thể diễn viên phụ không bao giờ có cơ hội trở thành diễn viên chính, có lẽ Vũ sẽ không bao giờ được làm nam chính trong cuộc đời Nhi. Thở hắt ra một hơi, cậu tươi tỉnh quay sang cô bạn. Nên chứ, nếu hai người vì hiểu lầm mà chia tay, vẫn còn tình cảm cơ mà. Sao không thể quay lại được cơ chứ?Giữa dòng người xuôi ngược, Lâm nhìn từ cửa kính xuống đường phố tấp nập, một cảm giác đau đớn dội lên từ tận đáy lòng. Không ít ngày tôi lần về quá khứ, nhớ nhung anh một cách tuyệt vọng, rồi khóc nấc lên như một đứa trẻ giữa căn phòng chìm trong thinh lặng. Tôi giấu giếm nỗi đau của mình giỏi đến mức không một ai có thể nhìn ra nó, nhưng khi phải đối diện với mình, nhìn vào chính mình trong gương, nỗi đau ấy lại xộc lên khóe mắt, cay lạ.Cuối cùng thì cho dù anh dùng cách nào, có tìm mọi phương pháp, cũng không thể khiến Nhi quay trở về bên cạnh mình.
Anh thấy mình ngốc nghếch quá đi thôi! Thời đại nào xem phim rồi nhỉ? Chúng ta có nhiều cách để liên lạc, để không xa nhau dù chẳng được ở gần mà. Có thể viết thư, có thể gửi email, nếu rảnh rỗi có thể gọi điện đường dài thăm hỏi tình hình của người ấy.Anh đã hạ mình, vứt hết lòng tự tôn của bản thân để níu kéo, xin cô cho anh một cơ hội, nhưng rồi câu trả lời của cô vẫn là không. Tôi ngó quanh, thì ra quán chỉ còn lại tôi sau màn mưa đã dứt từ lâu và trời bắt đầu hâng hẩng ánh mặt trời, Đà Lạt bốn mùa vẫn vậy, thời tiết dễ chịu dù thay đổi liên tục trong ngày. Tôi bỏ lửng câu hỏi đầy tò mò, và cô đơn, tôi đoán vậy, cô bé đó giống tôi. Cầm theo bao thuốc và từ từ đứng dậy, tôi ngẫu hứng cười một cách vô thức:Cô nói rằng kể cả có là hiểu lầm thì tình cảm đã hết, cô không thể về bên anh được nữa.Có những chuyện quá khứ, qua rồi chính là qua rồi, có vớt vát thế nào cũng không thể làm lại. Hiểu lầm không phải nguyên nhân khiến người ta lạc mất nhau, chính sự thiếu lòng tin, sự tự tôn quá lớn mới khiến người ta buông tay nhau, để rồi sau này có hối hận cũng không còn kịp nữa.
Có nhiều lúc, tôi cũng phim mau chay ve tim muốn bắt chuyện, cũng muốn làm quen với những người bạn mới, cái nổi cô đơn của một con người đa sầu đa cảm làm cho tôi có một khát khao mãnh liệt làm quen bạn mới. Em à, nếu thương anh, thì em hứa sẽ thôi không khóc. Em hãy cười, trong tròn vẹn thương nhớ dành cho người, được không? Thế nhưng chỉ cần nói chuyện vài câu gọi là xã giao với tụi bạn trong lớp, tôi đã nhận ra sự khác biệt quá xa giữa tôi với chúng. Cái khác biệt đầu tiên đó là về tuổi tác, so với các bạn trong lớp, tôi lớn hơn tụi nó một tuổi, chẳng qua là vì sức khỏe không cho phép cho nên tôi đã phải bỏ dỡ một năm. Trễ nải với bạn bè, tôi cảm thấy mặc cảm vô cùng, năm đầu tiên tôi thi vào ngôi trường này tôi đã lấy cho mình một số điểm khá cao và được chọn vào học lớp chọn của trường.Tiền thì ai chẳng cần. Người nghèo thì càng cần, người giàu thì lại càng cần hơn nữa. Mỗi người một kiểu. Nghèo cần để có cái chi tiêu, giàu thì cần để sang trọng rồi còn muốn sang trọng hơn. Anh có đảm bảo anh không cần tiền không? Thế nhưng, áp lực học tập, khối lượng bài vở nhiều tôi bắt đầu lao đầu vào sách vở, lao đầu vào những con chữ mà chẳng mảy may quan tâm đến sức khỏe của mình. 


Thứ Ba, 29 tháng 3, 2016

Câu Chuyện Tình Yêu Ngang Trái Philippines - Phim Lối Rẽ Cho Tình Yêu TodayTv Tập 20

Rồi đây anh sẽ sống loi re cho tinh yeu thế nào trong khi cách đây gần hai năm, anh nói đời sống vợ chồng là địa ngục trần gian. Giờ anh lại tự dấn thân vào cái địa ngục ấy. Loan đang suy nghĩ mình có nên gọi điện chúc mừng anh hay không. Làm như thế cô sẽ cảm thấy đỡ ấm ức, nhưng nó lại chứng tỏ rằng cô còn luyến tiếc anh. Loan tự nhủ, đã xem nhau như người dưng nước lã từ khi đặt bút kí đơn ly dị rồi, thôi thì người ta vui cũng được, buồn cũng được, đâu liên can gì đến mình.Đôi khi, tình yêu khiến máu trong tim ta đen lại. Mùa hạ đến, loài cúc mặt trời trên những ngọn đồi xóm Vân Dương bắt đầu bung nở. Cô ấy là người đã ở bên anh khi anh đang chìm trong giấc mộng tình đầu, anh đã chưa hề có cảm giác với cô ấy, cho đến khi bao nhiêu hi vọng của anh tan theo những chiếc lá thu vàng úa. Em biết không, anh đã mơ, anh đã mường tượng ra một ngày mai chỉ có anh và em, một ngày mai thật đẹp cho đến khi nghe những câu em nói : ” Nếu em và anh có quay lại, thì cũng không thể nào được như ngày trước ”. Tình yêu mà, không gì là không thể, chỉ có trái tim em đã phần nào không còn hình bóng của anh. Câu ấy đã nói lên sự thay đổi của em và mang hi vọng của anh vào cõi tối – Trong lúc ấy, một người con gái đã đến bên anh!Những ngọn đồi trước cửa nhà ông bà toàn sỏi đá, chỉ có cúc mặt trời sinh sôi.
Mùa hoa nở, mở cửa ra chỉ thấy một màu hoa xem phim vàng bát ngát.Mỗi năm, cứ hoa cúc trổ bông, bà lại ngâm gạo nếp, xay bột rồi sai Đông lấy lá chuối rừng về gói bánh uôi, bánh này còn được người ta ưu ái gọi bằng một cái tên khác hết sức trữ tình: bánh tình nhân. Người Vân Dương chỉ gói bánh tình nhân vào dịp Tết, bà lại không thế. Bà gói bánh vào mùa hoa cúc trổ vàng các ngọn đồi. Bánh tình nhân bà treo lủng lẳng trước cửa sổ. Tháng tư, trời nóng, bánh chóng thiu. Để khỏi lãng phí, bà ép Đông ăn thay cơm. Đông không phải con cháu của ông bà. Bữa hôm Quý và Đông đến chơi, ngồi bên ô cửa sổ nhà sàn, đôi mắt Quý chỉ dõi về phía đầu xóm, nơi có ngôi nhà sàn rất to, tất cả các cánh cửa đều lắp kính sáng choang, bất cứ lúc nào, miễn là có nắng, ngôi nhà với những cánh cửa kính ấy đều tỏa sáng lấp lóa, hệt như một viên thủy tinh dưới tia nắng mặt trời. Thằng Vĩnh, chủ nhà đó có cái xe tay ga rất oách. Mặc dù đường lên Vân Dương toàn dốc và khúc quanh, cái xe như đứa tiểu thư õng ẹo phun bụi mù mịt trên con đường đất đỏ chưa được đổ bê tông nhưng Vĩnh vẫn rất tự hào. Vĩnh còn tuyên bố rằng con gái khắp xứ Mường Thàng, nó muốn ai là được người đó.

Chàng sống phim loi re cho tinh yeu ở ngôi nhà sàn dưới chân đồi.Nhưng cái cảm giác những thứ còn sót lại của tình yêu, của quá khứ vẫn đang hờ hững len vào con tim từng phút cũng chưa bao giờ là dễ chịu, chỉ biết rằng dùng từ cô đơn, nhung nhớ và trống vắng không thể nói lên bao cảm xúc trong ta lúc này, và ta nên nói với ai đây? Có chăng, làn khói thuốc và sự yên tĩnh sẽ làm ta dễ chịu hơn, ta muốn nhắn tin với em, ta muốn gọi điện cho em và sao nhỉ, mà chỉ cần nghe giọng nói ấy là ta đã thấy hạnh phúc lắm rồi, nhưng ta đâu thể.Mà tại sao ta lại gặp nhau và yêu nhau giữa muôn vạn người vậy nhỉ, biết bao nhiêu chàng trai tốt và đặc biệt hơn anh, có muôn vàn những cô gái ngoài kia, nhưng tại sao ta lại yêu nhau? Ta vốn là người dưng xa lạ, cuộc đời đã đưa ta đến với nhau bằng những nụ cười,ánh mắt, trái tim những tưởng sẽ là của nhau, ấy vậy mà, trong một phút ngu ngơ, ta lại đánh mất đi những gì tốt đẹp nhất. Đúng là ở cái tuổi chưa tròn đôi mươi, đời còn dài đằng đẳng và có lẽ mối tình này ở một thời điểm nào đó trong tương lai chỉ còn là một chút ký ức còn sót lại, rằng mình đã từng yêu một cô gái, rằng mình đã buồn và đại loại như thế. Nhưng thật tình, ta không muốn quên, thật tâm ta chỉ muốn đi với nó suốt cả cuộc đời.Đông rất thân với ông. Chàng là giáo viên tiểu học. Ở xóm Vân Dương, chàng không thân với ai ngoài ông. Ngay từ khi còn thiếu niên, lúc bố mế mất, Đông hẳn nhiên coi ông bà như hai đấng sinh thành. 

Thứ Sáu, 25 tháng 3, 2016

Xem Phim Ấn Độ Cuộc Chiến Những Nàng Dâu Thuyết Minh Tập 39

Hai tháng, hợp đồng đã xong phim cuoc chien nhung nang dau một ngôi biệt thự màu xanh trên một mô đất cao với hai lối mòn lót gạch đỏ, hoa, rất nhiều hoa, tôi đã tỏ ý muốn thêm vào đó một vài cây hoa Bằng Lăng để tạo bóng mát cho lối đi và ông ta tỏ ra rất thích thú với màu hoa tím trong những bức ảnh tôi trình bày. Tôi tự hỏi mình thích màu tím của hoa Bằng Lăng từ khi nào nhỉ, Linh cũng thích hoa Bằng Lăng, à không, chắc người Huế nào cũng vậy thôi. Tôi muốn Kiều về Huế với tôi một chuyến, thăm gia đình và nghỉ ngơi sau một thời gian làm việc miệt mài, Kiều bây giờ đang có một hợp đồng tổ chức sự kiện lớn cho một hãng thời trang nước ngoài muốn mở đại lý tại Việt Nam, em nói em bận nên không thể đi cùng tôi được, hơi buồn, nhưng không sao, tôi sẽ về một mình, cũng dễ dàng hơn để gặp Linh, thời gian này tôi thấy nhớ Linh hơi nhiều, đôi lần thử liên lạc nhưng số đó điện thoại đó đã không còn sử dụng. Tôi có hỏi thăm một vài người bạn thì biết Linh bây giờ đang làm chủ một quán café nào đó. Về Huế tôi sẽ tìm em, ngày đó, tôi vẫn chưa nói lời xin lỗi. Về Huế, một ngày trời đẹp (với tôi), không mưa, nắng cũng không chói chang lắm, chưa bao giờ thấy Huế đẹp như thế, cũng có thể là do cảm giác xa quê lâu ngày. Hít một hơi đầy lồng ngực không khí trong lành nơi đây, khác hoàn toàn với Sài Gòn nhộn nhịp, ở đó tôi toàn phải mang khẩu trang mỗi lúc ra đường.Dường như mẹ tôi già hơn một chút, từ lúc vào Sài Gòn đến nay tôi chỉ gọi hỏi thăm bà vài lần, luôn với lý do công việc quá bận rộn, mẹ cũng không giận tôi. Tôi lại thấy mình thật quá vô tâm.
Cây xương rồng xem phim đó chết rồi, mẹ bảo, mấy tháng mưa mẹ để nó ngoài trời mà quên mất, vì nó nhỏ quá, mà xương rồng, khi nhiều nước quá sẽ không sống được, bà có vẻ tiếc vì bà biết đó là do Linh tặng tôi, Linh có đến nhà tôi đôi lần và bà rất quý Linh. Tôi thì thấy không sao cả, chỉ là một cây xương rồng.“Anh ve den nha roi, em o nha mot minh co buon khong?” – Tôi nhắn tin cho Kiều.“Nho anh yeu lam, anh nghi ngoi di, chac anh met lam ha, nhanh nhanh ve voi em nhe”Ngày đầu tiên, tôi chỉ nằm nhà nghỉ ngơi và hỏi thăm hàng xóm, mấy đứa bạn cũ biết tôi trở về gọi điện rủ đi chơi suốt ngày, nhưng tôi hẹn hôm sau, tôi đang rất nóng lòng muốn tìm gặp Linh.Lại một buổi sáng thức dậy ở nhà, tôi thấy khoan khoái, hôm nay tôi sẽ tìm vài người bạn hỏi thăm về Linh. Chiếc xe của tôi mẹ tôi vẫn hay lau chùi nên trông không có gì có vẻ là “đã lâu không dùng” cả. Tôi ăn sáng và tìm đến quán café Green quen thuộc. Vẫn cách bày trí đó, nhưng hình như quán đã thay chủ, anh chàng đứng chỉ bảo nhân viên ở quầy chắc là chủ mới ở đây, và hình như café đã tăng giá. Tôi chọn đúng chiếc bàn mà cách đây một năm tôi và Linh đã ngồi. Gọi một ly café đen đá và nhìn từng giọt rơi xuống, đúng nhịp, đen, và hương thơm đặc trưng dễ gây nghiện của nó khiến tôi tỉnh táo và dễ chịu. Tôi nghắm cảnh phố phường trong lúc chờ café chảy hết, không đông đúc lắm, có lẽ tôi đang so sánh nó với Sài Gòn, thật khập khiễng, nhưng thật thanh bình. Những nhánh Bằng Lăng tím nhạt sắp hết mùa đang dần úa tàn trên cành, “khi Bằng Lăng phai màu tức là Bằng Lăng sắp rụng” – Linh đã từng nói bâng quơ như vậy, tôi thấy buồn cười, hoa nào sắp rụng cũng phải qua cái giai đoạn phai màu cả mà Anh Quân! Để quán cho mấy đứa coi, hôm nay ít khách, anh chở em đi mua ít đồ nhé.

Giọng nói con gái làm tôi giật mình, quen cuoc chien nhung nang dau quá, tôi quay đầu lại về phía phát ra tiếng nói quen thuộc đó. Là Linh, đúng là em rồi. tôi thấy dường như tất cả dây thần kinh của mình đang rung lên, cảm giác thật lạ lùng, em vẫn như xưa, mộc mạc, nhỏ nhắn, mái tóc dài đen mượt và đôi mắt buồn đang nhìn anh chàng chủ quán mỉm cười rạng rỡ, vẫn là nụ cười thoải mái đi tim tôi đập rộn lên Vâng! Thưa bà chủ, mọi mong muốn của em là mệnh lệnh đối với anh!  anh chàng đó nói to và đưa tay lên trán làm ra vẻ như đang chào cờ.Một số người bật cười khi thấy hành động đó, em cũng cười, tự nhiên thấy em đẹp làm sao. Tôi bỗng thấy buồn, lẽ nào em đã có người yêu, Tôi quay mặt lại để em không thấy mình, tay mân mê ly café, tôi thấy mình lúng túng, không biết phải làm gì đây, tôi định sáng nay đi tìm em… Vậy là em nói thật, em cũng không buồn nhiều khi tôi rời bỏ em, và em cũng đã có người đàn ông có thể khiến em cười hạnh phúc. Tôi thấy trống rỗng, cảm giác như vừa đánh mất cái gì đó rất quen thuộc, chẳng lẽ bao lâu nay tôi đã yêu em mà không hề biết? không thể nào, tôi cười, chỉ là dạo này tôi suy nghĩ và hy vọng hơi nhiều ở em mà thôi.Mà em nói đúng. Ai cũng có một nửa của mình chờ đợi ở đâu đó, tôi có Kiều. chờ mình ở Sài Gòn, ở đó tôi sẽ quên đi Linh. Còn Linh đang có người yêu và đang rất hạnh phúc, nụ cười của em nói lên điều đó. Và, em cũng đã quên tôi, chắc thế rồi, ai lại đi nhớ một người như tôi cơ chứ, tôi đã mang đến cho em bao nhiêu nỗi buồn rồi, tôi chưa bao giờ thực sự muốn biết em đã buồn ra sao, tôi chỉ biết rằng, em đã rất buồn.

Thứ Năm, 24 tháng 3, 2016

Xem Phim Cưới Chồng Cho Vợ HTV7 Tập 20

Ta buồn vì ta vừa kết thúc một mối tình phim cuoi chong cho vo. Tưởng mối tình đó sẽ kéo dài mãi, hạnh phúc ngày hôm nay sẽ lan sang đến ngày mai, ngày mai nữa. Nhưng không… Ngày hôm nay có thể người đó yêu ta đậm sâu, nhưng ngày mai thì sao? Ta chỉ có thể trân trọng từng khoảng khắc hạnh phúc và khi chia tay có nghĩa là ta và người đó sẽ đi tìm hạnh phúc mới tốt hơn, sẽ lại có cuộc sống mới.Ta buồn vì ta có một ngày làm việc tồi tệ, những mớ bòng bong làm ta mệt mỏi. Ta sẽ giải quyết chúng chỉ cần có lòng quyết tâm. Một ngày dù có tồi tệ đến mấy thì cũng sẽ phải đi đến hồi kết nên ta không nên lo nghĩ.Ta buồn vì ta biết bạn bè xung quanh không hề tốt mà họ chỉ lợi dụng ta. Ta đã quá tin tưởng họ để giờ quá đau đớn khi nhận ra sự thật phũ phàng.Ta buồn vì ta quá ngờ nghệch để bị người khác xỏ mũi mà không hay biết. Ta dặn mình phải thông minh hơn trước đi.Ta buồn vì hôm nay ta làm những người ta yêu quí phải buồn, ta không để ý gì đến người khác cả. Ta quá quan tâm đến bản thân chúng ta để khi mất đi người ta yêu thương mới nhận ra sự quan trọng của họ.Ta buồn vì người khác chê trách ta, ta tức giận, ta la lối. Nhưng ta nhận ra rằng phải biết kiềm chế bản thân, ta đúng thì ta cười họ, còn ta sai thì ta sửa.Ta buồn vì hôm nay, vì ngày mai, lo sợ những gì có thể sẽ đem đến.

Ta buồn vì vô số lí do mà không thể lí giải. Có xem phim những việc không đáng làm ta buồn nhưng ta vẫn rầu rĩ. Cuộc đời này quá ngắn ngủi để buồn vì tất cả mọi thứ. Chuyện gì đến sẽ đến, ta không chờ đợi,ta không hỏi. Đơn giản hôm nay ta sẽ cười để quên đi phiền muộn. Những ai ghét ta, ta mặc kệ vì họ đã không yêu quí chính con người ta. Những ai yêu quí ta, ta trân trọng họ. Và ta không buồn, buồn sẽ làm ta mệt mỏi, sẽ làm ta mờ mịt. Ta vui vì ta biết đằng sau sự buồn bã sẽ ẩn chứa những niềm vui, đằng sau những niềm vui là tiếng cười thoải mái.Vì sao ta phải buồn? Buồn không giải quyết được vấn đề, buồn không thể làm lành trái tim tan vỡ, buồn không thể rút lại một lời nói, buồn không thể làm lại một ngày, buồn chả làm được gì cả.Buồn chỉ càng làm con người ta chìm sâu trong bóng tối, ánh sáng sẽ bị che mờ. Ánh nắng mặt trời luôn rạng rỡ trên mỗi con đường ta đi qua. Chẳng ai muốn quay lại con đường tối cả. Chúng ta hãy chọn những con đường sáng, nỗi buồn chỉ là một phần của cuộc sống. Ta biết đến nỗi buồn nhưng ta không giữ nó lại. Ta thả nó đi xa thật xa....Và mỗi khi buồn hãy tự hỏi :"Vì sao phải buồn?" bạn nhé !Chúng ta biết là ta không nên buồn nhưng đôi khi quá khó để lờ đi tất cả mọi việc... Nhưng cứ mãi để nỗi buồn trong lòng ư?Điều đó sẽ càng phá hủy con người ta hơn thôi!

Căn phòng trọ cuoi chong cho vo chật cứng đồ đạc bỗng trở nên rộng rãi khi vắng những câu chuyện không đầu không cuối của con bạn cùng phòng. Nó về quê từ hôm qua. Còn tôi ở lại để có thể tập trung học cho 3 bài kiểm tra giữa kì vào tuần sau. Cái ban công của phòng tôi lộng gió, người ta vẫn đi ngoài đường rộn rã, ở cái thời điểm gần 10h đêm. Thành phố là thế, cái khí trời về đêm luôn có sức hút kì lạ với những con người đã quá bận bịu với những toan tính ban ngày. Những chiếc ôm trở nên chặt hơn trong cái se lạnh đầu đông, vài cái nắm tay của những cặp đôi đi bộ, những tiếng nói cười không ngớt... Tôi chợt nghĩ đến Minh, giờ này hẳn anh vẫn đang miệt mài với những bản vẽ. Công việc của một sinh viên năm cuối chồng chéo cùng những mối quan hệ có thể cần dùng trong vài tháng tới khiến chúng tôi dành ít thời gian cho nhau hơn, cả trực tiếp và gián tiếp. Buổi chiều, khi lang thang cùng cô bạn thân từ thuở cấp 3, tôi đã tìm thấy một chiếc thiệp in hình một chú bọ rùa đang tập tành nấu nướng với mục đích vô cùng ngọt ngào, điều mà tôi không nói ra hẳn bạn cũng rõ. Tôi nghĩ ngay đến Minh. Đã rất lâu rồi tôi không còn giữ thói quen tặng anh những món đồ nhỏ xinh những khi nổi hứng. Phải, đã từ rất lâu rồi. Tôi trả tiền chiếc thiệp và háo hức mua thêm hai chiếc kẹp giấy đôi thật xinh cho cả hai. Điện thoại rộn rã khúc hát “Nếu như anh đến” của Văn Mai Hương.

Xem Phim Cổ Trang Trung Quốc Mạt Đại Ngự Y Thuyết Minh Tập 20

Nước mắt như sương sa, không đọng lại mà lăn dài trên má. Hùng bước lại gần An, hai người nhìn nhau, ánh mắt có bao phim mat dai ngu y điều muốn nói. Như một phản xạ tự nhiên, Hùng kéo An vào ngực mình, để yên cho cô khóc. Cô ấy đang cần một chỗ dựa. Đôi vai Hùng đủ ấm áp để cô có thể sưởi ấm lòng mình, ít nhất là trong lúc này. Bàn tay Hùng chẳng biết là vô tình hay cố ý, ngượng ngập vuốt nhẹ làn tóc mai buông, hương thảo mộc phảng phất qua các kẽ tay, ngan ngát. Màn đêm lan nhanh như một buổi tối mùa đông. Mưa bắt đầu rả rích và ngày càng nặng hạt. Mưa hắt nước vào ô cửa kính, phi lao quằn mình như muốn nhấc bổng thân cành lên không trung. Gió gào thét dữ dội. Cây cầu gỗ chìm trong biển nước.Toàn bộ các phòng của khách sạn đều đóng kín các cửa, cài chốt an toàn chống bão.Tại khu phòng nghỉ cao cấp, phòng 305 ô cửa còn sáng ánh đèn…Qua khung cửa kính, An ngước nhìn bầu trời đêm bão…Ánh đèn neon sáng một góc bàn, An lật giở từng trang nhật ký.Trưa thứ bảy, cơn bão đi qua hòn đảo và suy yếu thành một vùng áp thấp, để lại dấu vết về sự hung dữ của mình. Những cành phi lao gãy rạc khỏi thân cây. Trên nóc các nhà sàn, từng lớp lá cọ tả tơi, xơ xác; thi thoảng một vài lớp lá mục rơi lả tả xuống mặt nước dập dềnh.Vào giờ nghỉ trưa, Hùng đến tìm An ở văn phòng khách sạn, ở gần ngay sảnh lớn. An đang thu dọn giấy tờ trên bàn làm việc, đầu hơi cúi, buông xõa làn tóc mai. Nghe tiếng bước chân, An ngẩng mặt lên, ngỡ ngàng nhìn Hùng.

Đôi mắt không u buồn nhưng xa thăm thẳm như phim mặt nước đại dương.Hai người đi qua đường lớn, men theo con đường thơm ngát mùi hoa dẻ trắng và ngọc lan, triền đồi vi vút thông reo; từ đây, toàn cảnh biển hiện ra với hai màu xanh và trắng. Khu du lịch nằm ven bờ biển, kéo dài tít lên đồi cao với những ngôi biệt thự nhỏ xinh dưới vòm cây cổ thụ.Hùng nhìn người con gái ấy đứng giữa trời biển mênh mang. Đảo đá là nơi này và em là nhành lan rừng trắng. Không có em, có lẽ hòn đảo này đã chẳng giữ chân tôi lâu đến thế.“Kiều An! Ngày mai tôi trở về Hà Nội, hy vọng, tôi sẽ sớm được trở lại đây, sẽ sớm được gặp lại em.”Ánh mắt lưu luyến của Hùng dường như đa cảm hơn khi đọng lại trong cái nhìn trong trẻo của An. “Chúc anh lên đường may mắn.”Sáng chủ nhật, Hùng lên chuyến xe đầu tiên trở về Hà Nội, không quên mang theo giò lan rừng hoa trắng muốt, cánh nho tròn xếp mềm mại lên nhau. Gió biển thổi làn hơi trong lành qua ô cửa kính…Văn phòng mới của công ty nằm ngay ngắn trên trên đường Thạch Bài, một con đường ven hồ khá đẹp trong thành phố.Cũng kể từ lúc công ty chuyển về đây tôi bắt đầu có một thói quen mới đó là uống cà phê buổi trưa, nhưng không phải trong phòng nước của công ty mà là ở quán cà phê có cây Dương liễu cổ thụ sát bên dưới.Đằng sau cánh cửa sắt khép hờ một nửa, ngôi nhà ven hồ vẫn nằm lặng im khuất sau cây liễu già rủ chấm đất, khoảng sân nhỏ được bày những bộ bàn ghế bằng gỗ, từng chậu hoa mẫu đơn chúm chím xếp sát nhau tạo ra nhiều khoảng không gian riêng biệt.
Chẳng ai biết rằng, ngôi nhà này, giờ đây là quán cà phê mang cái tên kỳ lạ Biển Trúc ấy trước kia chính là nơi mat dai ngu y mà em đã sống.Nhiều năm về trước, có lẽ là 8 năm, cũng có lẽ là 10 năm hoặc lâu hơn thì phải, tôi  không còn nhớ rõ nữa, em đã đem lòng yêu tôi, yêu gã trai trẻ hào hoa mang vẻ ngoài lạnh lùng làm xiêu lòng biết bao cô gái.Hồi ấy, không phải tôi tự nhận, mà do từ khi sinh ra mọi người vẫn nói tôi là một gã đẹp trai, thế nên tôi luôn có tư tưởng mặc định rằng tôi đẹp.Tôi tự cho mình cái quyền đón nhận tình cảm của ai đó một cách hân hoan nếu tôi thích hoặc ném trả cho người ta một cách phũ phàng nếu tôi chẳng ưa.Tôi biết yêu từ rất sớm, yêu thì nhiều, mối tình nào cũng ngọt ngào và tha thiết lắm nhưng chân thành ra để mà giãi bày thì tôi có hiểu cái gì là tình yêu đâu, vì từ trước đến nay chỉ có các cô gái theo tôi chứ tôi nào đâu biết theo các cô gái.Vậy thì làm sao tôi hiểu được hai từ trân trọng nó có ý nghĩa thế nào trong tình yêu? Và em là một trong số những cô gái đó, những cô gái mang tình yêu của mình trao vào tay kẻ hời hợt như tôi…Tôi vẫn nhớ lần đầu tiên gặp em ở đám cưới của một người bạn, em mặc chiếc váy màu xanh mềm mại, bẽn lẽn đằng sau cô dâu chú rể, thỉnh thoảng em lại quay sang nhìn tôi rất chăm chú Khi chú rể chuẩn bị đưa cô dâu ra xe thì trời đổ mưa rào, em nhìn lên mái hiên ướt mưa vẫn đang nhỏ giọt và lẩm bẩm “Người ta bảo mưa như vậy là có lộc, cuộc đời cô dâu chú rể sẽ sung túc hạnh phúc...



Phim Truyền Hình Dài Tập Ấn Độ - Phim Cuộc Chiến Những Nàng Dâu Thuyết Minh HD Tập 20

Ngày thứ hai khi tình yêu phim cuoc chien nhung nang dau ra đi đó là chủ nhật. Ta bỗng ngồi phắt dậy lau đi giọt nước mắt còn vương, ta chải lại đầu tóc và lại tìm ra biển bao la, biển buổi sáng yên bình ôm ta vào lòng, cuộc sống nhộn nhịp của người dân vùng biển cuốn ta vào, ta nhìn ra phía biển xa xa, đưa đẩy bàn chân trên cát tạo hình trái tim. Và khi sóng biển xô vào nó đã cuốn theo trái tim cát, cuốn theo tình yêu và một phần nổi buồn của ta đi. Ta bỗng thấy mình mạnh mẽ, và ta buộc trái tim phải chấp nhận sự thật đó.Ta rảo bước trên cát, nhặt những con ngao bị sóng biển xô vào bờ, ta thấy lòng nhẹ tênh, ta mải miết nhặt rồi nở một nụ cười tươi như quên mất rằng ta đang thất tình. Ta về nhà quyết định viết ra những gì ta được và mất trong cuộc tình vừa qua. Và rồi khi nhìn thấy những gì ta nhận nhiều hơn ta mất, ta bỗng thấy mình có lỗi, ta không trách người đó nữa và lại thấy thương người đó nhiều hơn. Nhưng ta không níu kéo người đó lại đâu, vì ta sợ ta lại tiếp tục làm người đó mệt mỏi và ta cũng vậy.Ta phải cảm ơn anh vì anh đã nói lời chia tay để ta biết anh rất quan trọng đối với ta, ta nên trân trọng tình yêu, ta nên lạc quan tin vào cuộc sống.Khi yêu anh, ta biết lo lắng cho một người hơn cả bản thân mình, và như thế ta đã học được cách yêu thương.Khi yêu anh, ta nhận được sự yêu thương và quan tâm từ anh. Khi đó ta biết được rằng trên thế giới này ta cũng thật đặc biệt với một người.Khi yêu anh, ta luôn muốn cố gắng sống tốt, làm cho anh vui. Khi đó ta học được cách tự hoàn thiện bản thân.Khi yêu anh, ta muốn học nấu những món ăn thật ngon hy vọng một ngày được nấu cho riêng anh thưởng thức, như thế là ta đã biết nấu ăn.Khi anh ốm, anh buồn ta biết anh rất cần sự quan tâm, chăm sóc, như thế ta đã học được cách quan tâm đến một người ngoài bản thân mình.

Khi nghe anh kể về những gì anh phải trải qua, khi đó ta phim học được cách lắng nghe và cảm thông.Khi anh nói ta là người cả nể, dễ tin người, khi đó ta biết được điểm yếu của mình và cần phải điều chỉnh cách sống.Khi anh nói tính ta còn trẻ con, khi đó ta biết được rằng ta nên học cách làm người lớn và hành động như một người trưởng thành.Khi anh nói anh ra đi vì sự nghiệp, ta chúc anh thành công, khi đó ta học được cách hy sinh vì người khác.Khi anh nói hãy tin và chờ anh, ta đồng ý. khi đó ta học được cách chờ đợi, kiên nhẫn và tin tưởng.Khi ta gọi anh không trả lời, hoặc anh nói anh đang bận. Khi đó ta học được chữ nhẫn.Khi anh nói ta nên tìm một người khác tốt hơn anh để yêu, ta đã rất buồn và mắt ngấn lệ. Khi đó ta học được cách xúc cảm và ta biết ta không vô cảm trong cuộc đời này.Khi ta chịu buông tay và viết nên những dòng này. Khi đó ta học được cách chấp nhận và tha thứ.Khi ta lấy lại được cân bằng sau khi tình yêu của anh đi mất. Khi đó ta đã học được cách lạc quan và luôn tin vào cuộc sống".Đấy bạn thấy không tôi đã có được rất nhiều thứ mà khi tình yêu đi mất. Đâu phải khi chia tay lúc nào cũng mất mát nhiều hơn là nhận được. Khi cuộc sống mang tình yêu của ta đến một nơi khác hay trao cho một người xứng đáng hơn ta. Khi đó cuộc sống cũng công bằng mang lại cho ta những kinh nghiệm sống, những trải nghiệm cuộc đời mà có lẽ nó sẽ có ích cho ta trong chặng đường ta sẽ đi. Chúc những ai đang nắm giữ tình yêu trong tim hãy biết trân trọng, mong những ai không may mắn để tình yêu vụt mất hãy biết chấp nhận và tha thứ. Hy vọng bình minh lên luôn sởi ấm những tâm hồn cô đơn, lạnh giá, những tâm hồn đã từng bị tổn thương.Cô chạy ào ra khung cửa sổ.
Anh, với bộ cuoc chien nhung nang dau quân phục màu xanh, chiếc ba lô sau lưng, tay đang cầm một giò phong lan, miệng anh cười rất tươi, anh vẫy tay chào cô. Mái tóc còn chưa kịp chải, cô chạy chân trần từ căn phòng trọ tầng 4 xuống với anh.Anh, người yêu của cô. Anh, niềm hạnh phúc lớn nhất cuộc đời cô. Anh là người đầu tiên cho cô biết thế nào là tình yêu, cho cô biết cảm giác nhớ nhung một người như thế nào. Anh là lính thông tin, anh công tác tận trên vùng biên giới phía Bắc. Cô luôn nghĩ một ngày nào đó thật bình yên, anh và cô sẽ được ở bên nhau, để bù đắp những xa xôi, những nhung nhớ bao tháng ngày qua.Cô muốn chạy thật nhanh, thật nhanh, để lao vào vòng tay ấm áp của anh, để được nức nở trên vai anh rằng cô đã nhớ anh nhiều như thế nào, và nói thật nhiều lần rằng em nhớ anh, em nhớ anh nhiều lắm.Anh vẫn đợi cô như lúc nãy, anh dang rộng vòng tay và cô chạy đến. Chưa lúc nào cô cảm thấy mình hạnh phúc như thế.- Anh đây rồi, anh đây rồi, anh đã trở về bên em, sao anh đi lâu như vậy, anh có biết em nhớ anh nhiều thế nào không. Anh quá đáng lắm. Nhưng cô chưa kịp nói hết thì anh đã tan biến đi đâu mất. Anh vừa ở trong vòng tay cô, anh vừa dang cánh tay đón cô kia mà.Anh đã mãi mãi rời xa cô vào ngày 15 tháng 3 cách đây ba năm trước. Anh hi sinh tại biên giới phía Bắc, trong một chuyến truy bắt tội phạm ma túy xuyên quốc gia.


Phim Thái Lan Hot-Phim Tình Yêu Không Có Lỗi Lỗi Ở Bạn Thân Trọn Bộ HD

Cô im lặng né tránh ánh nhìn tình cảm của Hoàng. Bàn tay Hoàng đặt lên tay cô, cô vội vàng rút lại. Hôm nay có nhiều điều bất ngờ tinh yeu khong co loi loi o ban than xảy đến, nhưng tất cả chỉ làm cô cảm thấy ngạt thở thôi. Với anh, cô bây giờ không khác gì một người xa lạ. Cô không muốn tiếp tục ngồi lại để nhìn anh thân thiết hơn với người con gái khác. Em mệt rồi. Em về trước đây. Mọi người ở lại vui vẻ.Cô bỏ đi thật nhanh, nhưng bước chân chỉ kịp dừng lại ở ngay cửa vào. Bất giác, lại một bàn tay nữa kéo cô đi ra khỏi nơi đang đứng, lần này cô cảm thấy rõ rệt cái siết tay thật mạnh đến nỗi làm cô đau. Bàn tay ấy vẫn nắm chặt cho đến khi đưa vào trong xe. Mọi thứ diễn ra chỉ trong phút chốc, bất ngờ đến đột ngột. Là anh. Lại là anh. Tại sao lần nào anh cũng trao cho cô sự kinh ngạc và rồi bắt cô chấp nhận nó mà không cần phải biết đến lý do?Chiếc xe lao vút trên đường mưa, cô ngồi yên lặng, không la lối như một lẽ vốn dĩ cô chắc chắn sẽ làm với bất kỳ ai nếu hành động như vậy với cô. Vì sao ư? Cô muốn nghe anh nói. Cái càm giác xa cách ấy không phải là ngày một ngày hai, cũng không phải là vài tháng mà đã là ba năm rồi. Nỗi nhớ ấy đã đủ dài chưa?Cô nhìn anh thật lâu, ánh nhìn tràn ngập nỗi thất vọng như muốn xuyên thấu vào tâm trí người đối diện. Rồi cô lặng đi, mở cửa, bước ra khỏi xe, cô hòa mình vào cơn mưa đang xối xả. Tưởng chừng là những mảnh vỡ của thủy tinh đang khứa vào da thịt. Mưa phủ lấp trên gương mặt cô dòng nước mắt đau đớn. Ngày gặp lại là như thế sao? Cái viễn cảnh này dù có nằm mơ cô cũng không thể nào mường tượng ra. 

Đêm sao xem phim mà còn dài quá, cô mong trời sáng. Để ánh nắng hong khô nỗi đau, giọt nước mắt nào cũng sẽ không còn rơi nữa. Kể từ đêm hôm đó cô không đến Night nữa, di động của cô im bặt suốt hơn một tháng. Những cuộc gọi nhỡ của Hoàng đã chất đầy trong danh sách. Thời gian này cô dành hoàn toàn cho công việc. Những buổi làm ngoài giờ cứ nhiều thêm cho tới tận khuya, cô mệt mỏi nhưng chỉ có như vậy khi nằm xuống giấc ngủ mới dễ dàng tìm đến mà không mang theo những cơn mộng mị. Sau khi đơn xin chuyển công tác đã được duyệt, cô mới chịu đến gặp Hoàng để chào tạm biệt.Vẫn là cái thói quen thường nhật, Hoàng ngồi ở sân thượng của Night nhâm nhi loại rượu vang ưa thích. Trên bàn đã để sẵn hai ly rượu vừa được rót đầy. Nhìn thấy cô, dường như Hoàng không thẻ che giấu đi nỗi xúc động của mình: Em vẫn còn đang chờ đợi phải không? Tại sao không nói với người đó? Đủ kiên nhẫn để chờ, tại sao lại không dám nói ra? Vì người em vẫn luôn chờ đợi là một giáo viên nghèo không có gì trong tay ngoài công việc và sự cố gắng với cuộc sống. Con người có trái tim ấm áp đó bây giờ đâu rồiem cũng không biết nữa. Nụ cười cô lại mỉm, nụ cười nhắn nhủ bình yên hay là nụ cười chào cáo biệt dành cho ai đây? Hoàng đứng lặng, ánh mắt vẫn dõi theo dáng hình cô đang xa dần, cảm xúc như vỡ oà. Từ đằng sau, có tiếng bước chân chầm chậm tiến lại gần. Dường như với Hoàng sự hiện diện của con người này không hề bất ngờ chút nào.. Hai người đàn ông nhìn nhau, suy nghĩ chất chứa trong khoảng lặng vô định, mỗi người là một nỗi niềm riêng nhưng lại cùng nghĩ về một người. 
Quá khứ có đẹp đến đâu thì cũng chỉ là quá khứ. Đã đợi chờ, đã nhớ thương. Cảm giác vẫn còn đó thì đã sao? Gặp lại nhau đó nhưng hình như phim tinh yeu khong co loi loi o ban than nơi ta đứng đã lạc nhau mất rồi. Cũng không xoá đi được cái sự thật của hiện tại. Không thể dừng lại, càng không thể quay lại. Chỉ có thể bước tiếp về phía trước. Cái cảm giác đó mơ hồ tựa là giấc mơ, dù là lúc bắt đầu hay kết thúc cũng vậy. Mảnh ký ức trong veo, chất đọng thứ tình cảm nào chân thành, nụ cười nào thật tinh khôi trong mưa chiều. Tất cả đã hoàn toàn tan biến hoá hư vô, không thể tìm lại một chút dấu vết nào mãi mãi không còn thuộc về bất kỳ ai nữa. Bất giác em nhận ra sau mỗi giấc mơ có giọt nước mắt đọng lại nơi khoé mi. Cái lạnh của mùa tuyết London khiến những người xa xứ cảm thấy chạnh lòng và đơn côi biết mấy. Nhất là đối với một đứa con gái không có người yêu thì mọi thứ lại càng trở nên kinh khủng. Bốn mùa tuyết, bốn mùa tôi lặng lẽ ra khỏi căn hộ vào buổi sáng, đến quán quen lót dạ và nhâm nhi tách cà phê lạ vị một mình. Lâu như thế rồi mà tôi vẫn chưa thể quen với cà phê ở đây. Tôi nhớ cà phê vỉa hè Hà Nội. Nhớ cái mùi thơm nồng nàn của Hà Nội khi gió mùa Đông Bắc thổi về. Tôi nhớ anh.Mỗi khi nhớ Hà Nội tôi lại nhớ anh, bởi anh, hình bóng anh, in đậm trên mỗi con đường Hà Nội mà tôi đi qua. Muốn thôi nhớ anh thì phải thôi nhớ Hà Nội. Nhưng làm sao người ta có thể thôi nhớ nhung quê hương của mình? Tôi yêu anh như yêu Hà Nội vậy.

Thứ Tư, 23 tháng 3, 2016

Xem Phim Nợ Anh Một Giấc Mơ Hàng Ngày Lúc 19h00 Trên Kênh Todaytv Tập 6

Ngày xưa phim no anh mot giac mo , cuộc sống tuy khổ cực, nhiều bữa cơm ăn với muối Lạc thôi nhưng không vì thế trong nhà thiếu những tiếng cười, vẫn có những buổi tối cuối tuần cả nhà đạp xe chở nhau đi ăn kem que hay là xem phim rạp Ngô Đồng, tất nhiên cũng có thể là phim rạp lúc đó được Dượng Hiển cho coi chùa thì mới có được vinh hạnh đó.Ngày xưa của tôi là 2 chị em mỗi chiều đạp xe dàng chở nhau đi bỏ rượu cho Ba hay là đem đồ đi vắt sổ để tối về Mẹ may áo, đi bẻ cành khô về làm củi. Là tranh nhau trông em để khỏi phải ngồi canh nồi rượu hay tị nạnh phải bồng em không được chạy nhảy nhiều. Nhưng trong mắt chúng, ắt hẳn việc giúp đỡ Ba Mẹ đó là đáng tự hào lắm lắm. Và có lẽ chúng chẳng bao giờ quên được.30 năm sống bên nhau, Ba Mẹ hi sinh và chia sẻ cho nhau, là 1 quãng đường dài. Từng đứa con của Ba Mẹ lớn lên rồi vào đại học, cuộc sống xa gia đình có đứa giữ được mình chăm ngoan và cũng có đứa ham vui bị dòng đời xô đẩy. Có lẽ mình đã làm cho Ba Mẹ khóc nhiều lần, tuy nhiên Ba Mẹ giữ cho những giọt nước mắt hay lời nạt nộ không bao giờ xuất hiện, luôn là sự động viên và nhẹ nhàng khuyên bảo. Vẫn là những câu nói “ Ba Mẹ luôn tin tưởng và tự hào ở con, ai chả có sai lầm”. Và đặc biệt, hình như Ba Mẹ chẳng giấu nhau điều gì. Những lúc túng quẫn nợ nần sau những trò đỏ đen, mình giấu Ba xin Mẹ hay ngược lại thì 2 người đều nói cho nhau, vẫn cho nhưng chẳng có kiểu thương con mà giấu để cho như người khác. Có lẽ cũng vì những điều đó mà mình có thể rút chân không quá sa lầy. Ở đó, gia đình vẫn luôn có sự tin tưởng cho đứa con vấp ngã nhìn vào để bước về.
30 năm xem phim, những đứa con đã lớn và không còn bên cạnh. Ba Mẹ lại trở về với đúng nghĩa 2 vợ chồng son, sống và tự chăm sóc lẫn nhau như lúc trước. Ba Mẹ giờ đã là Ông là Bà, và vẫn với niềm vui khi được quan tâm con cháu, vẫn lúi húi chuẩn bị hết cái này đến cái kia gửi cho thằng cháu đầu lòng, tay xách nách mang gửi cho con cho rể mặc dù vẫn biết ở nơi chúng sống chẳng thiếu thứ gì. Đó là niềm vui mà nhiều người không có được. 30 năm đó, tất cả những gì Ba Mẹ dành dụm được đó là những đứa con, là sự mãn nguyện trên khuôn mặt bởi đã không chọn sai đường. 30 năm bên nhau, vẫn tay trắng nhưng miệng luôn cười tự hào về tài sản vô giá mà mình có được.Cuộc sống đã diễn ra như vậy, họ hi sinh, tin tưởng và chia sẻ cho nhau. Cuộc sống gia đình thì đôi khi vẫn có những lời nặng nhẹ ra vào nhưng tuyệt nhiên mình chưa thấy ba mẹ dằn vặt nhau 1 tiếng về chuyện tiền nong thiếu thốn, chưa thấy so kè về việc tại sao đời tôi phải khổ như những gì mình từng thấy ở 1 số nơi nào đó. Họ tới với nhau và chấp nhận mọi chông gai phía trước, chấp nhận mọi khó khăn mình sẽ trải qua mà không 1 lời than vãn. Trong cuộc sống lứa đôi có điều gì tuyệt hơn.
Cô gái vẫn ngồi đó, hai tay ép chặt cốc trà nóng no anh mot giac mo hồi lâu, cô nghĩ suy về một điều gì đó, hai chân dang rộng như một người đàn ông. Khuôn mặt cô luôn có những nét biểu cảm mâu thuẫn, nét mặt mộc hiền lành, tóc mai bay nhè nhẹ trong  gió mong manh không dấu được nét bướng bỉnh,quả quyết và  sắt đá. Bà chủ quán nước đã quá quen với hình ảnh của cô, hình như lần nào đến quán nước cô cũng ngồi như vậy.Cô đang nhìn say sưa một ai đó, hình như là một tràng trai  mặc chiếc áo khoác mỏng có mũ không quen. Bất giác, cô tự cười một mình, đôi mắt buồn man mác, cô ngồi thu mình lại hình như là hơi lạnh. Những cơn gió nhẹ khẽ bứt những những chiếc lá úa màu còn xót lại. Mùa đông lại đến rồi cơ đấy, mùa đông lạnh lùng, cô sợ mùa đông nhưng mùa đông là của cô cơ mà, cô đợi chờ những mùa đông rồi lại tự an ủi mình rồi mùa đông sẽ qua  Anh đến với cô vào một mùa đông lạnh giá, khi mà cuộc đời cô có nhiều mất mát, đau khổ. Anh khô khan, không màu mè, không nhẹ nhàng, không lãng mạng … Anh không giống như diễn viên nam chính trong bộ phim Hàn Quốc, không nhiều nhiệt đủ sưởi ấm trái tim cô nhưng ở anh cô tìm thấy một sự tin tưởng ở sự thẳng thắng, thật thà và bản lĩnh. Anh không giống với đám con trai nhiệt tình chạy theo cái đẹp tầm thường, thích chơi trội mà cô coi là mẫu hình quá ư bằng phẳng, cô ghét cái gì đó bằng phẳng.

Xem Phim Cuộc Chiến Những Nàng Dâu Thuyết Minh Tập 17

Sẽ không còn giọt nước mắt nào của cuoc chien nhung nang dau mẹ lăn dài hàng đêm, sẽ không còn tiếng thở dài của cha nén lặng, mỗi khi ta làm chuyện gì đó phiền lòng.Đôi khi thấy mình như hòn đá đang rơi xuống vực sâu, nhật kí luôn là những dòng trĩu nặng suy tư và bộn bề những nứt vỡ.Khi đổ vỡ, khi mất niềm tin, khi vấp ngã, khi tổn thương hay bi quan và suy sụp, đôi khi, ta cần một chút thời gian để nhìn lại tất cả những gì đã đi qua… Những chuyện khiến ta buồn, những chuyện khiến ta đau nứt toác, những chuyện không mong muốn xảy ra làm ta hụt hẫng. Nhưng nhìn lại không phải để đau thương hay nuối tiếc, mà là để nhắc nhớ bản thân mình hãy biết trân trọng hiên tại, biết quý những cái mà ta có trong tay, từng giờ từng phút, bằng cách suy nghĩ chính chắn hơn, sống lạc quan hơn, và biết đứng dậy khi vấp ngã một cú thật mạnh… Mỗi một điều ta đi qua, đều là một bài học có giá mà cuộc sống mang đến.Cuộc sống không phải lúc nào cũng như ta nghĩ và giống như ta tưởng tượng. Có khi ta nghĩ thế này, nó lại đi theo một hướng khác. Có khi ta nghĩ chuyện đó sẽ không xảy ra, nhưng có khi nó lại diễn ra theo một cách không ngờ đến. Như khi mất niềm tin và hụt hẫng sau một cuộc chia ly giữa hai trái tim vốn không chung nhịp đập, bỗng đâu bất ngờ một sáng mai đi ra đường và đụng độ với một nửa thật sự của đời nhau.Cuộc sống vốn là một lăng kính vạn hoa, tùy vào góc ta nhìn, cách ta nhìn, mà thấy nó sẽ khác đi.
Mỗi góc nhìn xem phim là một mặt của cuộc sống. Có mặt tốt, có mặt xấu, cũng có mặt không tốt mà cũng không xấu, nửa vời, để khi ta chọn một góc nhìn bất kì và đứng ở đó, sẽ thấy được những gì đang diễn ra thật sống động. Cái này, đôi khi người ta gọi là hai mặt của cuộc sống. Những gì diễn ra trước mắt ta – bề nổi, chưa hẳn đã là bản chất cốt lõi của sự thật. Ta chỉ phát hiện ra bề chìm, vào một lúc nào đó trong đời, đôi khi là không bao giờ.Ai cũng đã từng đi qua những nỗi đau, nhiều hay ít. Và cái mà bạn cần làm là tìm cách để làm lành những vết thương đó càng sớm càng tốt, thay vì ngồi lầm lì một chỗ mà đợi nó tự lành. Có nhiều bài học trong cuộc sống mà muốn học được, ta đã phải đánh đổi nhiều thứ quý giá. Và bài học về niềm tin là bài học cay đắng nhất.Người ta hay nói mất niềm tin vào ai đó, vào cái gì đó.Khi chia tay, người ta thường mất niềm tin vào tình yêu vì những gì hứa hẹn đã đổ vỡ, kí ức từng có đã nhuốm màu đau thương, những cái siết tay đã lỏng đi, và những cái ôm chỉ còn là cảm giác.Khi bị lường gạt nhiều lần, người ta thường mất niềm tin vào những câu nói họ nghe, những con người họ gặp, nhìn cuộc sống bằng đôi mắt e dè và nghi hoặc.Khi thất bại nhiều lần, người ta mất niềm tin vào bản thân mình, hay tự cho mình là kẻ bết tài vô dụng, tự chưởi mắng và dằn vặt sao cái loại người như mình lại còn tồn tại trên đời.
Niềm tin bao giờ cũng còn, nó phim cuoc chien nhung nang dau là cái mỏ quý đang chờ khai phá. Nhưng vấn đề là nó có được đặt đúng chỗ hay không, và người ta có biết cách khai quật nó hay không hay cứ đợi người ta trao cho mình.Như trong quyển Thương nhau để đó của hai tác giả Hamlet Trương và Iris Cao có nói Việc bạn đặt niềm tin lên một ai đó đồng nghĩa với việc bạn đang trút gánh nặng lên họ, kể cả là họ có nhận hay không. Lúc đó, việc nhận định một vấn đề không còn phụ thuộc vào sự thận trọng, hay là sáng suốt của bản thân bạn nữa...mà giao phó cho một người khác. Để rồi khi họ thay đổi thì bạn thường ghép tội họVậy đó, niềm tin bao giờ cũng còn, chỉ là bạn hãy biết cách không phung phí, đặt đúng chỗ, đúng người, đúng lúc mà thôi.Cuộc sống bộn bề những lo âu, dẫu con người ta đã có khá đủ đầy những điều kiện khiến cho mình có thể sống tốt hơn.Đâu đó vẫn có những con người đi vào bế tắc.Có khi nào bạn thấy cuộc sống này vô vị, tẻ nhạt, và gọi theo cách bi quan, là có quá nhiều nỗi đau.Lúc đó, hãy nhắm mắt lại và cố gắng mỉm cười. Vì cuộc sống có quá nhiều chuyện khiến ta phải buồn. Không phải lúc nào đời cũng vui, không phải lúc nào đời cũng rộng cho mình thênh thang, nghêu ngao “đời là phù du” .Đời là bể, mà bể thì cũng có giới hạn. 

Phim Nợ Anh Một Giấc Mơ Hàng Ngày Kênh Todaytv Tập 13

Hơn 20km từ công ty đến no anh mot giac mo quán, không hẳn là một quảng đường quá xa, nhưng giữa trời tối, mưa phùn, tôi chạy xe đến được đây, tôi thầm phục bản thân mình. Không ai phủ nhận được cái buốt giá của mùa đông miền trung, trời càng về tối càng lạnh, tiếng gió rít từng cơn như muốn thét gào. Trước giờ nghe em nhắc về quán, hình dung trong tôi không khác ở đây là mấy. Giờ đến quán, tôi càng cảm nhận được sự ấm áp trong đó. Có lẽ, ấm áp là do một cốc trà sen ấm nóng mang lại, cũng có lẽ, sự ấm áp ấy là do em mang lại chăng? Vì em gọi nơi này là Góc bình yên. Nhưng trên tất cả, Tôi yêu nơi này, vì em yêu nơi này,  và vì tôi yêu em. Làm việc với nhau đã vài tháng, lại là dân miền nam, chúng tôi càng có nhiều điểm chung, dễ nói chuyện và dễ hiểu nhau hơn. Tôi biết, cậu ấy ra đi vì muốn xây dựng một cuộc sống mới với tình yêu của mình. Tôi thầm khâm phục tình yêu ấy.Nhân sự mới mời tôi đi khám phá một nơi mà theo lời cậu ta nói là "tuyệt" lắm. Tôi thắc mắc, nhưng cậu ta chẳng nói gì, cứ kéo tôi lên xe và đi.Con đường đến đó cũng khá xa, mùa đông sắp qua, mưa đã không còn kéo dài dai dẳng. Một vài tia nắng làm không khí ấm hơn hẳn, đồng mía rộng lớn, lá mía kéo dài như muốn chạm vào những sợi nắng ấm áp để lấy thêm một chút xanh tươi, tôi cũng muốn tắm mình trong cái nắng ấy.Đến nơi rồi anh. Nhân sự mới dừng xe và chỉ tay vào nơi trước mặt. Tôi nhìn  bảng hiệu. Cái tên Hàn huyên cafe vụt thoáng qua trong đầu tôi như một tia chớp. Đang đơ người, một cánh tay đập vào lưng làm tôi bừng tỉnh, nhân sự mới vội kéo tôi vào quán.Chúng tôi chọn một góc ở phòng cuối quán. Phải cố hết sức!

Tôi mới không để cho nhân sự mới thấy được gương xem phim mặt đang tái nhợt đi của mình. Tôi cười để phá vỡ những mạch máu đang co cứng lại trên gương mặt. Phải, cô ấy không còn người thân, ba mất từ nhỏ, mẹ cô ấy đã qua đời 2 năm trước vì bệnh, cô ấy cần người quan tâm và chăm sóc, cô ấy cần em.Tim tôi vỡ ra từng mảnh, đau đớn, quằn quại. Cô ấy cần cậu ư? Tôi đã bên cạnh cô ấy 3 năm, 4 năm nay vẫn cô gắng giữ tình yêu của mình đi tìm cô ấy, để bây giờ nghe câu "cô ấy cần em" của cậu. Tôi lặng người...Đã bốn năm nay tôi đi tìm em, tại sao những lúc em đau, tôi lại không thể bên cạnh em? Tại sao quán cafe tôi và em thiết kế mà tôi lại không đến được đó cùng em? Tại sao em bỏ rơi tôi để đến với người ngồi bên cạnh tôi đây?Mơ hồ, tôi nhìn những đường nét quen thuộc của quán, nỗi nhớ em bao lâu nay làm tôi ghét em, tôi ghét cái sự trêu đùa trớ trêu này.Đồng nghiệp mới lên tiếng, giọng như lạc hẳn đi, có lẽ cậu ta cũng đau...- Cô ấy vẫn chưa quên được người cũ, rồi một ngày nào đó, cô ấy sẽ yêu em. Em tin như vậy, em tôn trọng tình yêu của cô ấy và sẽ chờ đợi. Cả tôi và nhân sự mới cùng cười, nhưng sao nụ cười của cả hai chúng tôi điều có gì đó gượng gạo, ra về sau vài chủ đề khác, hàn huyên cafe trong hai chúng tôi điều mang nhiều nỗi niềm.Màn đêm mau chóng bao phủ nơi này, tôi ra ban công và tìm đến cho mình vài điếu thuốc. Miền trung một tối đầu năm vấn còn mang theo cái se lạnh của mùa đông. Gió đến, khẽ làm rung những nhánh cây, những quả me chín rụng xuống mái nhà lộp độp. Cảm ơn gió, gió mát làm lòng người ta dịu lại. Gió thổi khói thuốc đi xa, thổi cả những suy tưởng, lo lắng, nhớ nhung trong tôi về một miền vô tận nào đó.Một tháng nữa em sẽ hoàn tất việc học, một tháng nữa tôi sẽ được gặp em. Một tháng nữa em sẽ gặp nhân sự mới, người yêu của mình, đồng nghiệp của tôi. Tôi không dám tưởng tượng cái vòng tròn này sẽ chạy đến đâu. 
Hàn huyên quán vẫn còn nguyên vẹn như trong ý tưởng, vẫn là những đướng nét về tình yêu tôi và em. Vẫn phim no anh mot giac mo là một phòng ấm áp màu vàng rực của bức tường với những bông hoa hướng dương, của những ánh đèn chùm nhỏ nhưng sang trọng đủ để làm người ta dịu lòng sau một ngày làm việc mệt mỏi. Vẫn là một phòng màu xanh của những đồng lúa trên tường, bộ bàn ghế tre mộc mạc, những chiếc ly nhỏ trồng mạ non, đủ để người ta mơ về một vùng quê yên bình, trù phú. Vẫn là một khoảng sân vườn được trọng dụng, dưới tán cây hoa sữa, vài bộ bàn ghế, nhưng đó là góc mà tôi và em thích nhất. Vì em thích mùi hoa sữa bên ly cafe thơm lừng.Một cafe bình thường, những đường nét, màu sắc giản đơn, những góc ấy đã gắn kết tôi và em. Giờ cafe hàn huyên còn, tình yêu tôi dành cho em còn, cây hoa sữa còn, mà tình yêu của em giờ đã chuyển sang người khác!Nhân sự mới yêu em nhiều hơn tôi nghĩ. Cậu ta biết em không thể quên được người cũ, cậu ta biết em rời bỏ người cũ vì em không thể sinh con cho người ấy. Cậu ta biết mẹ người cũ đã gặp em và van xin em rời khỏi người đó nếu nghĩ cho tương lai của hai người. Cậu ta đến với em bằng sự bình lặng và lòng nhiệt thành.Bốn năm trước nếu biết sự thật này, tôi sẽ không để em đi, tôi sẽ kéo em về phía tôi, mãi mãi, cho dù cái danh hiệu đich tôn cứ treo lơ lửng trên đầu- Vì tôi yêu em.

Thứ Ba, 22 tháng 3, 2016

Xem Phim Những Đóa Quân Tử Lan Kênh SCTV14 Tập 13

Chiếc xe màu xanh lam xuất hiên nơi đầu ngã tư, anh đội chiếc mũ màu đen quen thuộc đang phóng về phía cổng chung cư. Nhưng… đằng sau phim nhung doa quan tu lan anh, lại xuất hiện một cô gái. Cô ta vòng tay ôm chặt lấy người yêu của cô, và dựa sát vào lưng anh như ngày thường cô vẫn hai làm. Trái tim cô như bị ai đó cầm búa gõ vào. Chưa bao giờ nó đau như thế. Anh phản bội cô sao? Cô ngơ ngẩn một hồi lâu, nhưng vì lòng tin với anh cô gìn giữ bấy lâu nay nên cô lại trấn áp trái tim mình. Cô lại lặng yên nhìn ra phía ngã tư đằng kia như mong mỏi một điều gì đó thật xa xăm. Năm phút sau, chuông cửa reo. Cô giật mình đứng dậy, trống ngực đập thình thịch. Và chính lúc này cô hiểu, mọi chuyện không phải do ảo giác. Cô vẫn quan tâm, vẫn chăm sóc anh như chưa từng nghe qua chuyện gì hết. Nhưng lần này, anh dường như không còn để ý tới cảm giác của cô nữa.  Buổi trưa, cô sang nhà anh chuẩn bị bữa trưa cho anh. Nấu nướng xong xuôi, cô ngồi trên ghế cạnh cửa sổ nhìn đường phố. Giờ này xe cộ đi lại đông quá. Trên mười hai của khu chung cư cao cấp yên tĩnh, cô im lặng ngắm nhìn về phía ngã tư, nơi mà chốc nữa thôi anh sẽ xuất hiện và đi về phía cô. Thói quen này bao tháng ngày này cô vẫn giữ. Nhưng anh không hề biết. Cô sững người, không tin vào mắt mình, người đứng sau anh, đúng là Nhã Yến. Cô cũng không biết mình đã ngẩn người ra bao lâu, cũng không rõ anh có trả lời mình hay không. Giây phút ấy, cô chỉ muốn mình ngất đi, để tạm thời lãng quên đi nỗi hụt hẫng trong trái tim mình. Bữa cơm hôm ấy diễn ra thật tẻ nhạt, chỉ có tiếng nói chuyện của anh và cô bạn thân ngồi đối diện. Cô ăn rất ít, cũng chẳng muốn lắng nghe.

Cô ngồi một lúc rồi đứng dậy, chỉ lẳng lặng xem phim rót cho mình một cốc nước. Họ cũng không để ý tới cô. Bữa cơm lâu lắm mới kết thúc. Cô định đưa tay dọn dẹp thì Nhã Yến nhanh nhảu ngăn lại. Cô không muốn tranh cãi, chỉ là ngay lúc này, cô ước gì có thể nhảy vào cào cấu cái khuôn mặt giả tạo kia. Bạn bè ư? Bạn bè mà ngang nhiên cầm dao đâm vào tim nhau thế này ư? Nhưng cô không làm được. Lòng tự trọng cao vời vợi của cô không cho phép mình làm như thế. Cô buông tay ra khỏi mớ bát đĩa đầy dầu mỡ. Cô không nói gì nữa quay thẳng vào phòng đóng kín cửa lại. Căn phòng đầy đủ mọi thứ. Cô vẫn dùng nó khi đến nhà anh. Anh và cô yêu nhau đã hai năm, nhưng tuyệt nhiên, chưa bao giờ ngủ cùng giường. Anh tôn trọng cô, và cô cũng muốn như thế. Họ yêu nhau thật lòng và gìn giữ cho nhau. Cô từ lâu đã coi nơi đây là nhà. Nhưng hôm nay, cô thấy nó lạnh lẽo đến lạ. Cô nhắm mắt lại để trấn áp nỗi đau. Tự an ủi mình rằng sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu. Bởi…Cô tin anh. Anh ấy nói, tình yêu của hai người quá nhàm chán và vô vị. Cậu thậm chí còn không biết ghen. Anh ấy nói, nhiều khi rất nghi ngờ cậu chỉ là muốn có một người đàn ông ở bên cạnh thôi. Nên đã nhờ mình cùng anh sắm vai một vở kịch nho nhỏ. Vì mình không muốn giấu diếm cậu điều gì cả. hai người bên nhau gần hai năm rồi. Tình cảm vẫn nguyên vẹn. Mình biết chứ. Nhưng mình cũng hiểu Trí là người có cá tính như thế nào. Nên khi anh bông đùa nói với mình rằng thử đóng một vở kịch nho nhỏ, một chút thôi đủ để cậu nổi cơn ghen. Mình đã nhắc anh ấy rằng cậu không phải người con gái dễ nổi cơn ghen, nhưng nếu không cẩn thận, có thể anh sẽ mất cậu mãi mãi.Vậy anh ấy vẫn quyết định làm sao? Đúng thế. Và mình cũng đã hùa theo anh. Bởi mình tham lam.
Tham một chút tình cảm hời hợt của anh. Nhưng cậu biết không, với mình, đó là tất cả. Nhưng hôm nay đến đây, mình nhung doa quan tu lan không phải muốn thú nhận tình cảm của mình. Mà mình muốn cầu xin cậu. Cầu xin cậu, để anh Trí lại cho mình. Nhã Yến đứng dậy, bước chậm về phía cửa sổ, đưa mắt nhìn vào khoảng không vô định, sắc mặt cô bị ánh mặt trời chiếu vào trở nên chói lóa.  Cô từ từ quay lại, nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo của Mai. Mình bị u ác tính. Giai đoạn cuối Mai ạ. Thời gian của mình, cố gắng lắm cũng chỉ được ba tháng nữa thôi. Chính vì thế, những ngày cuối đời, mình muốn được sống bên cạnh người đàn ông mình yêu thương nhất. Cậu hiểu cho mình chứ? Thế giới trước mắt cô như tối đen lại. Tai ù đi như vừa trải qua một trận bão tuyết. Người cô lạnh run mặc dù đang giữa trưa hè Sáu tháng sau. Paris lạnh giá khiến gương mặt người con gái ấy ửng hồng. Sáu tháng trước, cô quyết định đi du học. gia đình, bạn bè, tất cả mọi người đều không biết cô đi đâu. Tất cả mối liên hệ giữa cô với Việt Nam chỉ bằng tấm thẻ ATM. Ngồi trước màn hình máy tính. Tay cô run run gõ cái tên “Hoàng Trí” quen thuộc vào ô tìm kiếm. Lâu lắm rồi cô không vào thăm Facebook, cũng chẳng có can đảm vào thăm. Giây phút màn hìn chuyển từ trang cá nhân của cô đến trang cá nhân của anh, tim cô như hóa đá. Lộng lẫy trên cao là tấm ảnh bìa được thiết kế đẹp mắt trang trọng. Cô dâu chú rể rạng rỡ tay trong tay, trong mắt họ ngập tràn hạnh phúc.

Xem Phim Những Đóa Quân Tử Lan HD Tập 11

Tớ biết tình cảm nhung doa quan tu lan của mình, tớ rất yêu anh ấy. Chuyện gì đã qua thì hãy cho qua, trong cuộc sống ai chẳng có những sai lầm, điều quan trọng là mình phải biết thứ tha thì mình mới thanh thản và hạnh phúc được. Tớ đã từng hận Duy rất nhiều nhưng lúc tớ cận kề cái chết thì tớ chỉ nghĩ tới anh ấy. Tớ nhận ra hận thù chẳng thể làm mình quên anh ấy mà chỉ làm tớ càng đau khổ thôi. Tình yêu bằng cách này hay cách khác vẫn tồn tại quanh ta, dù đã từng làm đau nhau đi chăng nữa nhưng hiện tại mới quan trọng cậu à, tại sao lại cứ phải nhìn về quá khứ, nhìn lỗi lầm mà oán trách nhau. Khi yêu con người ta có thể bỏ qua tất cả để được ở bên người mình yêu thương, tớ tin anh ấy sẽ mang lại hạnh phúc cho tớ. Hơn nữa tớ nợ anh ấy, chính anh ấy đã khiến tớ hồi sinh, tớ sẽ dùng cả đời này chăm sóc anh ấy, tớ sẽ vẫn yêu anh ấy, yêu như chưa từng bị tổn thương cậu à.Lam Anh nắm chặt tay cô bạn thân mắt rưng rưng: Ừ, đã từng yêu nhau, đã từng hận nhau. Đớn đau cũng đủ rồi. Cậu nói đúng, khi yêu con người ta có thể bỏ qua tất cả để được ở bên người mình yêu thương. Ừ thì cứ yêu đi, tuổi trẻ đâu có thể đến lần thứ hai, mà khi đi qua những năm tháng ấy ta mới biết rằng tình yêu để người ta khắc cốt ghi tâm trong đời chắc cũng chỉ có một. Vậy cậu cứ yêu đi, hãy yêu khi còn có thể nhé!Hoàng Quyên nhìn Lam Anh khe khẽ gật đầu, hai cô gái đứng lên bước ra khỏi quán, trên môi nở một nụ cười an yên nhất. 
Thời nay, bọn trẻ chỉ cần yêu nhau hôm trước hôm phim sau đã đi nhà nghỉ. Tôi không ác cảm cũng không cổ vũ điều đó, thiên hạ làm gì kệ họ, còn tôi, vì sao tôi vẫn còn trinh ư? Tôi tuyệt  đối không tôn thờ chủ nghĩa trinh tiết, điều đó chẳng có giá trị gì với tôi cả, bình thường tôi yêu đương rất lăng nhăng, tôi cả thèm chóng chán, tôi sợ nếu tôi một lần ngủ với đàn ông thì sau này tôi sẽ luôn buông thả bản thân. Hơn nữa tôi rất sợ có thai ngoài ý muốn, tôi không biết tại sao họ lại có thể phá thai, tôi tuyệt đối sẽ không bao giờ bỏ đi đứa con của mình. Hiện tại tôi vẫn đang đi thuê nhà, thu nhập hàng tháng của tôi không thấp, nhưng cũng chỉ đủ để tôi trang trải các chi phí cá nhân, tôi không thể có con khi tôi chưa thể cho nó một cuộc sống tốt nhất. Bạn có thể sống hết mình cho ngày hôm nay, nhưng tuyệt nhiên bạn không thể buông thả tất cả bản thân mình cho ngày hôm nay, vì mỗi khoảnh khắc qua đi không thể nào quay lại, nhưng bạn vẫn phải có trách nhiệm với tương lai của mình. Khi tôi bắt đầu một mối quan hệ nào đó, đối phương thường nghĩ tôi sống rất thoáng, chỉ tán tỉnh vài hôm, đã đề nghị tôi về nhà riêng của họ để ăn tối, tôi cười khẩy “chỉ ăn tối thôi ư?”, mắt đối phương lập tức hấp háy như kiểu sắp có tôi đến nơi, nhưng không dễ thế đâu, sẽ không ai thuyết phục được tôi làm bất cứ điều gì, trừ khi tôi muốn thế.  Tất cả các mối tình của tôi đều giống nhau, gặp nhau rồi thích, rồi hẹn hò, khi một trong hai người cảm thấy chán thì thẳng thắn chia tay, có khi tôi là người chủ động, cũng có khi đối phương chủ động,  tất nhiên cũng có buồn, nhưng tôi chưa bao giờ cảm thấy tuyệt vọng sau bất cứ mối tình nào, tôi không có thói quen phải sống chết vì tình yêu, cuộc sống còn rất nhiều thứ tuyệt vời, không chỉ có mỗi tình yêu. 
À thì ra thế, tôi bắt đầu thấy có chút quen phim nhung doa quan tu lan quen (dù chẳng quen thì tôi cũng cứ nghĩ vậy, vì anh ấy đang đeo một chiếc Rolex cơ mà). Việt ngồi xuống, chúng tôi bắt đầu nói chuyện giống như những người bạn cũ lâu ngày gặp lại. Việt đề nghị trả tiền cafe, nhưng tôi nói để tôi trả, tôi thấy có lỗi vì tại sao tôi lại có thể quên mất một người đẹp trai như Việt. Tôi khiến Việt hơi đó mặt, tôi cảm thấy rất buồn cười, với tôi trong tình yêu, quyền cưa cẩm, chinh phục đối phương không phải lúc nào cũng thuộc về đàn ông.Không cần biết tôi hay Việt ai thích ai trước, nhưng chúng tôi nhanh chóng hẹn hò. Chúng tôi không bám nhau như sam, chỉ gặp gỡ nhau vài ngày trong tuần, đi ăn tiệm, đi cafe, đi mua sắm, đi bar cùng bạn bè, tất cả các mối tình trước của tôi cũng đều diễn ra như thế, một hôm Việt nói với tôi: Em biết em rất ích kỉ, cả xã hội lên án những người như em, nhưng em có quan điểm sống của riêng em, cuộc sống của em là của em, em sẽ sống và làm những gì em muốn, em không thích nấu ăn. Nhưng một người phụ nữ khi kết hôn, thì cần phải từ bỏ một số đặc quyền chỉ có khi còn là con gái. Một phụ nữ khi đã kết hôn, không thể chỉ nghĩ cho bản thân, không thể chỉ làm những gì mình thích giọng Việt có phần gay gắt Stop! Tôi cắt ngang lời Việt đang nói Em chưa muốn nghĩ xa xôi như vậy đâu! Vậy em chưa từng có ý nghĩ chúng ta yêu nhau và sẽ kết hôn với nhau sao? Em coi anh giống như bao nhiêu người đàn ông trước, hẹn hò yêu đương vui vẻ chán thì chia tay sao? Anh đừng so sánh mình với bất kì ai, em yêu anh cũng không giống như yêu bất kì ai, với em mỗi mối tình đi qua em đều rất tôn trọng, em không đặt nặng nề vào tình yêu chung thủy, nếu như một lúc nào đó hai người cảm thấy chán người kia, thì tốt nhất nên chia tay. 

Xem Phim Việt Nam Nợ Anh Một Giấc Mơ HD Tập 13

Dịp Tết tôi về thăm bà. Bà tôi lúc này đã yếu lắm rồi. Bà chỉ nằm một chỗ, ăn uống, vệ sinh phải có người giúp đỡ. Mặc dù phim no anh mot giac mo đã chuẩn bị tinh thần trước nhưng khi biết tin bà mất, nước mắt tôi cứ trào ra không sao cầm lại được, đầu óc tôi hỗn loạn và tôi chẳng làm được gì nữa. Còn gì đau đớn hơn khi phải lìa xa tình thân máu mủ ruột thịt? Còn gì bất lực hơn khi nghe tin người thân của mình qua đời mà không thể chạy ùa về. Lúc ấy tưởng như tôi đứt từng khúc ruột. Cái cảm giác đó…đối với tôi nó khó nhọc và nặng nề lắm. Ngày tôi về sương mù giăng kín lối. Tưởng như có bóng dáng ông bà ngoại mỉm cười chờ đón tôi. Nhưng không! Tôi đã không kịp gặp bà lần cuối. Bà tôi đi mà chẳng trăn trối một lời nào. Đó là những ngày miền Bắc rét đậm rét hại và mưa phùn rả rích không ngớt. Cuộc đời tôi chưa từng trải qua những ngày rét mướt khắc nghiệt đến thế. Đó là những ngày lạnh nhất cuộc đời, đến tôi còn không chịu nổi, huống chi bà đã già yếu như vậy. Bà tôi đi giữa tháng Giêng, giữa những ngày mưa phùn giá rét, mùa xuân tưởng như ngắn lại. Người ta an ủi tôi rằng con người không ai tránh khỏi được quy luật sinh, lão, bệnh, tử. Người ta nói tôi đừng khóc nhiều vì nước mắt nặng lắm, sẽ khiến bà bận lòng mà không thể thanh thản ra đi. Người ta bảo bà không mất, chỉ là tồn tại dưới một hình thức khác mà tôi không nhìn thấy được. Nhưng khi phải trải qua nỗi đau mất mát thì mọi lời an ủi đều chẳng còn nghĩa lí gì.
Và nỗi buồn cũng không thể nguôi ngoai trong phim một sớm một chiều.Bà tôi đã sống trọn vẹn một kiếp người và chịu đủ mọi tai ương từ cuộc đời ấy. 11 năm bà sống chung với bệnh tật, sức khỏe ngày một sa sút, những kí ức cũng cứ thế nhạt dần. Căn bệnh tai biến đã bào mòn cuộc sống của bà và lấy của bà những kí ức đẹp đẽ nhất.Tôi đi học xa lâu không về quê ngoại, thời gian trôi nhanh như gió thổi, ngoảnh đi ngoảnh lại, tôi đã trưởng thành hơn, còn bà thì ngày một già yếu. Tôi nhìn thấy nỗi bất lực của bà khi muốn nói điều gì đó mà không thể diễn đạt bằng lời. Tôi cảm nhận được nỗi đau khổ của bà khi những việc nhỏ như ăn uống, vệ sinh cá nhân cũng phải có người làm giúp. Bà nằm đó như một tàu lá héo, như một ngọn đèn dầu leo lét. Suốt bao năm qua Tôi đâu biết bà tôi cơ cực thế.Đúng là con người không ai tránh khỏi được quy luật sinh, lão, bệnh, tử, nhưng cái giai đoạn từ lão đến bệnh, nó khiến người ta đau đớn vô cùng, thậm chí nó còn đáng sợ hơn cái chết. Tôi giật mình khi nghĩ rằng một ngày nào đó mẹ cũng sẽ già đi…Mẹ tôi, hẳn là đau xót lắm khi không thể ở bên cạnh để phụng dưỡng bà những năm tháng cuối đời. Bao nhiêu khó khăn, mệt mỏi đèn nặng lên đôi vai gầy guộc của ông. Con cái rồi cũng phải trưởng thành, cũng có cuộc sống riêng, suy cho cùng đến cuối đời cũng chỉ có người vợ, người chồng là luôn gắn bó cùng nhau. Giờ thì tôi đã hiểu thế nào là “Con chăm cha không bằng bà chăm ông”. Ngày bà tôi mất, ông òa khóc trước linh cữu của bà, lần đầu tiên tôi thấy ông khóc. Suốt bao nhiêu năm qua, dù mưa dầm, dù nắng gắt, dù khó khăn mệt mỏi, ông vẫn có bà làm người bầu bạn. Nhưng bây giờ bà cũng bỏ ông đi.Từ ngày bà ngã bệnh, một mình ông vừa chăm bà, vừa lo ruộng vườn, con gà con vịt.
Mẹ tôi và các cậu, các dì no anh mot giac mo có chăm bà cũng không bằng ông. 11 năm ròng rã, ông chăm bà, những mong bà khỏe lại. Nhưng tuổi già không chiến thắng được bệnh tật. Căn nhà thiếu vắng đi bàn tay chăm lo của người phụ nữ, ngoài vườn cỏ mọc đầy, đàn vịt cũng chẳng còn tấp nập. Tết về, thấy ông tự mình làm được có vài món đơn giản, thấy miếng thịt ông rán cháy đen mà đắng ngắt ở trong lòng. Trong gia đình lúc nào cũng cần bàn tay chăm lo  của người phụ nữ. Vậy mà suốt bao nhiêu năm qua, ông đã phải thay bà làm những việc đó, dẫu thật vụng về. Phải rồi, chỉ có nước ở trong nguồn chảy ra chứ nước có bao giờ chảy ngược về nguồn. Cũng như, người ta nói: “Nước mắt chảy xuôi”. Tôi từng đọc ở đâu đó một câu chuyện ngụ ngôn rằng: “Quạ mẹ cõng quạ con qua sông. Bất chợt quạ mẹ hỏi: “Sau này mẹ già yếu, con có cõng mẹ không?”. Quạ con không trả lời. Quạ mẹ hỏi lại: “Con có cõng mẹ không con Lúc này quạ con mới nói: Con xin lỗi. Con không thể cõng mẹ được. Quạ mẹ đau khổ: Tại sao vậy?Bởi vì, con còn phải cõng con của con nữa. Câu chuyện trên chỉ là một sản phẩm tưởng tượng của con người. Nhưng nó phản ánh một hiện thực đã trở thành quy luật, dẫu quy luật ấy khiến người ta đau lòng. Bạn tôi kết hôn sớm và đã sinh con, từng nói với tôi rằng: Bây giờ bạn còn độc thân, bạn có muốn mua cái gì cho mẹ thì cứ mua. Sau này bạn có chồng con, lúc nào bạn cũng sẽ nghĩ cho con bạn trước. Chỉ khi nào con bạn không thiếu thốn gì nữa thì bạn mới có thể nghĩ đến người khác, kể cả bố mẹ mình. Đó là lời chia sẻ rất mực chân thành của một cô gái trẻ vừa mới làm mẹ.