Thứ Năm, 24 tháng 3, 2016

Xem Phim Cổ Trang Trung Quốc Mạt Đại Ngự Y Thuyết Minh Tập 20

Nước mắt như sương sa, không đọng lại mà lăn dài trên má. Hùng bước lại gần An, hai người nhìn nhau, ánh mắt có bao phim mat dai ngu y điều muốn nói. Như một phản xạ tự nhiên, Hùng kéo An vào ngực mình, để yên cho cô khóc. Cô ấy đang cần một chỗ dựa. Đôi vai Hùng đủ ấm áp để cô có thể sưởi ấm lòng mình, ít nhất là trong lúc này. Bàn tay Hùng chẳng biết là vô tình hay cố ý, ngượng ngập vuốt nhẹ làn tóc mai buông, hương thảo mộc phảng phất qua các kẽ tay, ngan ngát. Màn đêm lan nhanh như một buổi tối mùa đông. Mưa bắt đầu rả rích và ngày càng nặng hạt. Mưa hắt nước vào ô cửa kính, phi lao quằn mình như muốn nhấc bổng thân cành lên không trung. Gió gào thét dữ dội. Cây cầu gỗ chìm trong biển nước.Toàn bộ các phòng của khách sạn đều đóng kín các cửa, cài chốt an toàn chống bão.Tại khu phòng nghỉ cao cấp, phòng 305 ô cửa còn sáng ánh đèn…Qua khung cửa kính, An ngước nhìn bầu trời đêm bão…Ánh đèn neon sáng một góc bàn, An lật giở từng trang nhật ký.Trưa thứ bảy, cơn bão đi qua hòn đảo và suy yếu thành một vùng áp thấp, để lại dấu vết về sự hung dữ của mình. Những cành phi lao gãy rạc khỏi thân cây. Trên nóc các nhà sàn, từng lớp lá cọ tả tơi, xơ xác; thi thoảng một vài lớp lá mục rơi lả tả xuống mặt nước dập dềnh.Vào giờ nghỉ trưa, Hùng đến tìm An ở văn phòng khách sạn, ở gần ngay sảnh lớn. An đang thu dọn giấy tờ trên bàn làm việc, đầu hơi cúi, buông xõa làn tóc mai. Nghe tiếng bước chân, An ngẩng mặt lên, ngỡ ngàng nhìn Hùng.

Đôi mắt không u buồn nhưng xa thăm thẳm như phim mặt nước đại dương.Hai người đi qua đường lớn, men theo con đường thơm ngát mùi hoa dẻ trắng và ngọc lan, triền đồi vi vút thông reo; từ đây, toàn cảnh biển hiện ra với hai màu xanh và trắng. Khu du lịch nằm ven bờ biển, kéo dài tít lên đồi cao với những ngôi biệt thự nhỏ xinh dưới vòm cây cổ thụ.Hùng nhìn người con gái ấy đứng giữa trời biển mênh mang. Đảo đá là nơi này và em là nhành lan rừng trắng. Không có em, có lẽ hòn đảo này đã chẳng giữ chân tôi lâu đến thế.“Kiều An! Ngày mai tôi trở về Hà Nội, hy vọng, tôi sẽ sớm được trở lại đây, sẽ sớm được gặp lại em.”Ánh mắt lưu luyến của Hùng dường như đa cảm hơn khi đọng lại trong cái nhìn trong trẻo của An. “Chúc anh lên đường may mắn.”Sáng chủ nhật, Hùng lên chuyến xe đầu tiên trở về Hà Nội, không quên mang theo giò lan rừng hoa trắng muốt, cánh nho tròn xếp mềm mại lên nhau. Gió biển thổi làn hơi trong lành qua ô cửa kính…Văn phòng mới của công ty nằm ngay ngắn trên trên đường Thạch Bài, một con đường ven hồ khá đẹp trong thành phố.Cũng kể từ lúc công ty chuyển về đây tôi bắt đầu có một thói quen mới đó là uống cà phê buổi trưa, nhưng không phải trong phòng nước của công ty mà là ở quán cà phê có cây Dương liễu cổ thụ sát bên dưới.Đằng sau cánh cửa sắt khép hờ một nửa, ngôi nhà ven hồ vẫn nằm lặng im khuất sau cây liễu già rủ chấm đất, khoảng sân nhỏ được bày những bộ bàn ghế bằng gỗ, từng chậu hoa mẫu đơn chúm chím xếp sát nhau tạo ra nhiều khoảng không gian riêng biệt.
Chẳng ai biết rằng, ngôi nhà này, giờ đây là quán cà phê mang cái tên kỳ lạ Biển Trúc ấy trước kia chính là nơi mat dai ngu y mà em đã sống.Nhiều năm về trước, có lẽ là 8 năm, cũng có lẽ là 10 năm hoặc lâu hơn thì phải, tôi  không còn nhớ rõ nữa, em đã đem lòng yêu tôi, yêu gã trai trẻ hào hoa mang vẻ ngoài lạnh lùng làm xiêu lòng biết bao cô gái.Hồi ấy, không phải tôi tự nhận, mà do từ khi sinh ra mọi người vẫn nói tôi là một gã đẹp trai, thế nên tôi luôn có tư tưởng mặc định rằng tôi đẹp.Tôi tự cho mình cái quyền đón nhận tình cảm của ai đó một cách hân hoan nếu tôi thích hoặc ném trả cho người ta một cách phũ phàng nếu tôi chẳng ưa.Tôi biết yêu từ rất sớm, yêu thì nhiều, mối tình nào cũng ngọt ngào và tha thiết lắm nhưng chân thành ra để mà giãi bày thì tôi có hiểu cái gì là tình yêu đâu, vì từ trước đến nay chỉ có các cô gái theo tôi chứ tôi nào đâu biết theo các cô gái.Vậy thì làm sao tôi hiểu được hai từ trân trọng nó có ý nghĩa thế nào trong tình yêu? Và em là một trong số những cô gái đó, những cô gái mang tình yêu của mình trao vào tay kẻ hời hợt như tôi…Tôi vẫn nhớ lần đầu tiên gặp em ở đám cưới của một người bạn, em mặc chiếc váy màu xanh mềm mại, bẽn lẽn đằng sau cô dâu chú rể, thỉnh thoảng em lại quay sang nhìn tôi rất chăm chú Khi chú rể chuẩn bị đưa cô dâu ra xe thì trời đổ mưa rào, em nhìn lên mái hiên ướt mưa vẫn đang nhỏ giọt và lẩm bẩm “Người ta bảo mưa như vậy là có lộc, cuộc đời cô dâu chú rể sẽ sung túc hạnh phúc...



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét