Thứ Sáu, 15 tháng 4, 2016

Phim Trận Đồ Bát Quái THVL1 Tập 20

Giờ đã trở nên ích kỷ và có cái nhìn khinh thường và miệt thị nhà quê như thế nào.Chiếc xe đưa hai người đến đầu làng tran do bat quai thì không sao chạy tiếp được vì dạo này trời mưa nên đường quá lầy lội. Vinh cùng Tâm phải xuống xe đi bộ nhưng khi thấy đường nhơ nhớp bám vào hết cả đôi giày Tâm mới mua hôm qua thì cô lại cau có khó chịu: Bữa nay mà còn có đường lầy lội thế này hả trời! Anh xem bẩn hết cả giày người ta rồi nè! Thấy bạn gái kêu ca, Tâm phải hết lời động viên cô ấy nhưng Tâm không chịu buộc anh phải cúi xuống cõng người yêu đi hết con đường trơn.Vừa đến cổng nhà, đã thấy cả gia đình của Vinh ra đón. Ai ai cũng xuýt xoa khen Tâm xinh xắn dễ thương. Chỉ có điều, trời lạnh mà Tâm lại có mỗi chiếc váy mỏng manh ngắn cũn. Mẹ Vinh vồ vập mời nàng dâu tương lai vào nhà rồi nói nhỏ với Vinh bảo Tâm thay cái áo mặc cho đỡ lạnh phần là lát nữa có khách khứa tới chơi trong lại phàn nàn. Vậy mà Tâm nghe được lại đáp với mẹ chồng tương lai không suy nghĩ: Bác ơi, cháu không lạnh đâu với lại cháu mặc thế này quen rồi ạ! Thời trang đánh tan thời tiết mà bác Mẹ Vinh gượng cười đầy vẻ hoài nghi sau câu trả lời của Tâm.Về nhà bạn trai lần đầu tiên, đáng nhẽ Tâm phải thể hiện chút siêng năng để lấy lòng nhà người yêu. 
Và nàng sẽ không dằn vặt bản thân vì sự khác biệt xem phim của mình thêm nữa Yêu nhau được gần hai năm, ai cũng nghĩ là Vinh thật may mắn khi yêu được Tâm một cô gái xinh xắn thích sự lãng mạn và có gia đình giàu có. Khoảng thời gian gắn bó bên nhau ấy, mặc dù đôi khi Tâm làm anh phải mệt mỏi vì tính tình tiểu thư của cô bạn gái hiện đại. Nhưng anh cũng thừa nhận rằng Tâm đã quan tâm và chăm sóc anh tận tình. Cũng nhờ Tâm mà anh không cần bận tâm chuyện khó khăn trong việc học đại học. Vậy mà, giờ đây khi đưa nàng về ra mắt gia đình để chuẩn bị tính chuyện tương lai thì Vinh đã bắt đầu nhận ra người con gái luôn sẵn sàng háo hức lắng nghe tâm sự của anh mỗi lần anh nói về quê nhà ấy. 
Đôi khi phim tran do bat quai công việc không còn cuốn nàng đi nữa, nàng than thở với tôi, có lẽ vì nàng khác biệt quá, nên tới tận bây giờ chẳng có chàng trai nào thèm để mắt. Nàng ước giá mình cứ bình thường như bao cô gái khác, cũng điệu đà một tí, cũng biết nũng nịu một tí, có lẽ mọi chuyện đã suôn sẻ hơn nhiều. Nhưng rồi nàng nghĩ tới mẹ nàng, người phụ nữ chẳng có gì đặc biệt, nhưng lại được ba nàng, người đàn ông được mệnh danh hoàn hảo nhất vùng thời đó yêu bằng cả trái tim. Gần ba mươi năm rồi, nhưng người phụ nữ đen đủi, thô kệch là mẹ nàng vẫn được người đàn ông phong độ, giỏi giang là ba nàng nâng niu như một báu vật.Có lẽ chỉ là người ấy của nàng vẫn chưa xuất hiện mà thôi, chứ lỗi không thuộc về nàng. 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét