Thứ Tư, 6 tháng 4, 2016

Phim Hot Tháng 4 Kênh THVL1 - Phim Trận Đồ Bát Quái Tập 20

Một thanh niên điển trai, dáng người cao lớn sốt ruột bấm chuông cửa. Cô gái ra mở cửa điệu bộ vẫn còn ngái ngủ. Cô cằn nhằn: Anh về mà không báo trước. Người dàn ông không trả lời. Có ai đó nói rằng người ta đến với nhau chỉ vì người ta yêu nhau nhưng người ta rời xa nhau thì lại có hàng trăm hàng ngàn lý do, có thể là như thế anh nhỉ? Anh ta đi phim tran do bat quai tớ đi lui trong phòng vẻ bực bội, sau rốt anh ta dừng lại trước cửa phòng ngủ. Tiệc sinh nhật hôm nay của Ngân chắc sẽ có anh, cô nghĩ thế, vì Ngân là bạn của cả hai người. Trong trang phục thật sinh động và tự tin, cô biết anh đang nhìn cô. Tiệc thật vui và thân mật. Cái cách mà bố Hạ thể hiện tình cảm với kỉ vật của đời mình cũng thật lạ. Chẳng bao giờ bố kể cho Hạ hay bất cứ ai nghe về chủ nhân của bức tranh thêu ấy. Bố vẫn cứ mải miết những bước chân thật nhanh khi đi qua nó, cũng chẳng bao giờ ngắm nhìn nó mỗi ngày. Chỉ khi nào bố gặp chuyện gì đó ở cơ quan hay mẹ Hạ nặng nhẹ điều gì đấy thì bố mới chùng bước lại để mà ngắm mà chuyện trò với nó. Chẳng có ai phát hiện ra anh và cô thời gian gần đây có vấn đề gì. Anh vẫn lịch thiệp rót rượu mời cô và vui cười như không có gì khác lạ cả. Nhìn thấy tấm drap nhàu nhĩ, gối vứt mỗi nơi một chiếc, anh ta rít lên. Tao đã phải nhường cả nhà lẫn giường cho lão già suốt buổi trưa, còn phải báo trước à. Đây không phải nhà của anh. Là thành quả của tôi. Tôi đang nghi ngờ công sức của anh đang đổ xuống sông xuống bể với con quạ của anh đấy. Thảy thảy nó trên tay. Anh ngắm nghía nó kỹ hơn mọi ngày, và lần đầu tiên xài nó đến giờ anh cho nó được nghỉ ngơi. Thế là anh tắt máy. Kể từ hôm đó cô không chờ điện thoại anh nữa. Lòng tự ái cao giá của người phụ nữ trỗi dậy. Đâu rồi sẽ vào đấy, chạy đua xem ai giành được hợp đồng hôn nhân trước nhé. Tôi cũng như những người con của quê hương Quảng Trị luôn được ba mạ dạy: Gắng học đi con. 

Chỉ có con đường học tập mới mong sao sau này xem phim thoát khỏi nghèo đói cơ cực, chỉ có đi học mới mong sao không phải theo ba mạ ra đồng ruộng làm lúa, bán mặt cho đất bán lưng cho trời, chỉ có đi học mới mong không theo ba mẹ lên rừng phát cây cỏ làm nương rẫy. Anh chỉ cho phép em một tháng với ống bố nuôi thôi đấy. Đã không ít lần em xây cho mình những giấc mơ về một mái ấm của anh và em, hạnh phúc của chúng ta trong căn nhà nhỏ cùng những đứa con thân yêu. Một bức tranh màu hồng được em hàng ngày tô lên bằng những niềm vui chúng ta mang lại cho nhau và bằng tình yêu chúng ta đã dành cho nhau. Sau đó chúng ta mỗi đứa một chiếc mui trần đi phơi nắng ở Hawaii. Đến lúc đó xem em thử sức anh được đến đâu. Cô kiêu như cô bé mới lớn. Chuyển đổi tư tưởng từ sự cần thiết có anh, cô trở nên lạnh lùng vô cảm khi vô tình cả hai chạm mặt nhau trên đường. Một thời gian dài cả hai không liên lạc với nhau.

Trong giấc tran do bat quai mơ đêm, ta luôn mơ thấy mình lặng lẽ rời khỏi thế tục đa đoan. Không một giọt nước mắt buồn tiễn đưa. Không một câu kinh cất lên lời khe khẽ bình yên. Ta chỉ cần nhắm mắt, và cứ thế, ra đi. Nhà thì đông anh em, cái nghèo cái đói luôn bên mình, có gia đình còn phải chạy gạo bữa nhưng đứa nào chăm học thì ba mạ hay anh cả chị đầu cũng cố lao động kiếm tiền cho con, cho em ăn học. Cuộc đời khó ai biết trước được chữ ngờ, kết quả luôn nằm ở tương lai, không phải trong những ước mơ màu hồng rực rỡ hay những những tấm thảm nhung được dệt bằng yêu thương và hạnh phúc. Đứa anh nào ra đời rồi thì quay lại phụ giúp ba mạ nuôi em chứ sức đâu ba mạ lo cả đàn con được. Sự nâng đỡ, chia sẻ cùng nhau để mong sao một hay nhiều thành viên trong gia đình có học, có chữ, có nghề trong tay. Ta tiêu diêu qua bờ rào kỉ niệm rêu phong. Khi cười, khi khóc. Khi vui, khi buồn. Bờ mi không quằng nặng giọt lệ đau thương. Đôi môi thôi ngả nghiêng men say nồng đượm. Ta là một linh hồn bé nhỏ và đơn côi.



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét