Chủ Nhật, 10 tháng 4, 2016

Lòng Vị Tha Là Nội Dung Chính Phim RuBic 8 - Phim Giọt Nước Mắt Muộn Màng Tập 20

Em không buồn đâu anh. Em có người yêu mới rồi. Em lơ phim giot nuoc mat muon mang đãng nhìn ra ngoài cừa kính ôtô. Màn mưa trắng xoá. Anh đã từ chối cô bằng im lặng. Anh muốn tốt cho cô. Muốn cô hãy quên anh đi, muốn cô được an toàn và hạnh phúc. Cô không giống với những người phụ nữ khác. Không giống kể cả khi bị phụ bạc. Ba năm trời, tình cảm trong anh có lúc tưởng như khô cứng lại rồi, ký ức về cô đã xoá bỏ được hẳn rồi thì nó lại bùng lên, nhức nhối và dằn vặt anh. Em bỗng muốn quãng đường Hà Nội – Hải Phòng dài thêm ra. Và đằng sau sự thành công của em, mẹ đã lặng lẽ đánh đổi cả cuộc đời cô đơn của mình để cho chúng em sự trưởng thành hôm nay. Đặt chân tới nước Úc xa xôi, hành trang lớn nhất em gói gém mang theo chính là mẹ, mẹ vẫn dõi theo như thế. Hơn một năm xa nhà, lần đầu tiên xa nhà lâu nhất về mặt thời gian, dài nhất về mặt địa lý, chỉ được nhìn mẹ qua những bức ảnh anh chị gửi cho, nghe giọng mẹ ấm áp qua chiếc điện thoại bàn. Cuộc sống của con người là tham gia một trò chơi đuổi bắt. À trò chơi mèo vờn chuột. Anh nghĩ thế. Anh tuổi mèo, Quý Mão.  
Mẹ vẫn vậy, dù con cái có trưởng thành bao nhiêu, thì mẹ vẫn xem phim cứ là người phụ nữ quê hiền hậu như thế. Cái salon màu gụ trống trơn, bỗng dưng dài ra như bất tận vì có mình tôi ngồi ở một đầu. Mẹ vẫn bận nấu món chè hạt sen ở trong bếp, nhất quyết không cho con gái rượu là tôi động vào, nên giờ này tôi ngồi thừ người ở đây tư lự. Mỗi lúc nhớ nhà gọi điện về, mẹ dường như cảm nhận được cảm giác của em qua giọng nói, mẹ lại trấn an. Mỗi lúc mẹ ốm, chẳng bao giờ mẹ dám để em biết chuyện, chỉ lấp liếm nói mẹ bị ho qua loa thôi. 
Tất nhiên giot nuoc mat muon mang hai mặt của một vấn đề, ngây thơ đôi khi cũng thành ra làm mình nhức đầu. Điều gì xảy đến cũng phải chứng kiến đôi mắt mở to và chẳng thể chia sẻ nhiều cách giải quyết với mình. Để rồi sau đó cười hì hì, gãi đầu gãi tai đứng trước cửa nhà tôi bấm chuông loạn xị và đòi làm hòa. Trà khóc thút thít như cái vòng tay giả bạc hay đeo ở cổ tay trái bị mất, còn tôi thì không. Tôi vẫn cười, vẫn đánh cậu ấy ở sân bay và nhận lại những cái huých đau điếng người. Nhưng tối về thì cay mắt.  Giờ thì bạn đã hiểu vì sao tôi nói chúng ta chẳng nên quan tâm quá đến căn nguyên của những cuộc chia tay mà làm gì. Tóm lại, ngây thơ cũng chỉ là một khoảnh khắc làm mình dịu lại chút ít tâm hồn đã mỏi mệt. Em không phủ nhận, nhưng sự thành công trong em chính là được nhìn thấy giọt nước mắt hạnh phúc lăn dài trên gò má cao gầy của mẹ khi mẹ nói với em những lời từ đáy tim mình như thế. 


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét