Thứ Năm, 14 tháng 4, 2016

Phim Tình Cảm Việt Nam - Phim Vợ Ơi Bồ Nhé Kênh HTV9 Tập 20

Tôi tò mò ngắm khuôn mặt nó, cảm thấy tâm hồn vo oi bo nhe nó dường như xa vắng lắm. Tự nhiên tôi ước giá như tôi chưa từng thốt ra những lời lẽ lỗ mãng vừa rồi.Ngần ngừ một hồi, tôi khẽ tặc lưỡi và lúc lắc đầu như thể có một con ruồi đang đậu trên chóp mũi Mày đừng buồn nữa. Mày chép bài chưa xong thì cứ giữ tập của tao. Tao không đòi nữa đâu. Mình chép xong rồi Con Mận mỉm cười yếu ớt. Tôi đưa mắt tìm căn gác nhà con Mận nhưng tôi không nhìn thấy vì căn gác nằm ở phía sau, người bất giác run lên vì tiết lộ bất ngờ của nó.Ánh mắt tôi lại rớt xuống gương mặt u sầu của con Mận, đọng lại ở đó một lúc lâu, lòng rất đỗi hoang mang, chỉ đến khi nó ngừng khóc để bắt đầu xì mũi thì tôi mới quay mặt đi chỗ khác. Chỉ cần anh cứ thế đi là mọi việc sẽ hoàn hảo. Nhưng anh lại không về được. Anh vẫn cần em. Vẫn muốn được bên em. Vẫn muốn được ở bên em. Vẫn hy vọng em sẽ không thay đổi dù anh đã tỏ ra khó chịu, thờ ơ với em.Con người anh đầy mâu thuẫn. Anh bị phân chia thành hai nửa rạch ròi bởi cái kiểu tiền hậu bất nhất này. Vì yêu em nên anh muốn xa em, vì yêu em nên anh muốn có được em.Chúng mình cứ im lặng đứng ở cửa ga.
Từ ngày tiệm hớt tóc của ba con Mận đóng cửa, thế xem phim vào đó là tiệm tạp hóa bày bán đủ thứ lặt vặt, không ai còn nhìn thấy ba nó nữa. Người ta nghi ông bị bệnh phong, mẹ con Mận không dám để ông lảng vảng ở nhà trước. Ai hỏi, bà cũng bảo ông đang chữa bệnh trên thành phố.Chỉ có tôi biết ba con Mận vẫn ở trong nhà.Một lần tôi tới tìm con Mận để đòi cuốn tập nó mượn của tôi. Nó học dốt ơi là dốt. Nó lớn hơn tôi một tuổi, mặt mày xinh đẹp nhưng hơi bị ngu, gần đây tháng nào cũng đứng gần bét lớp. Mỗi khi thầy cô giáo ra bài tập, sắp đến ngày nộp bài, nó toàn mượn tập của tôi để chép. Lần đó tôi hỏi con Mận Sao mày học ngu thế? Nó không đáp, chỉ cúi đầu nhìn xuống chân. Tôi lại hỏi: Về nhà mày không bao giờ học bài làm bài à? Nó vẫn không đáp nhưng tôi thấy nó lấy tay quệt nước mắt.Những giọt nước mắt của con Mận làm mềm trái tim tôi. 
Cố đến phim vo oi bo nhe mấy, anh cũng chỉ làm được việc là cố tình trì hoãn trả lời em, nói thật nhỏ và không nhìn thẳng vào em.Em nhận ra ngay thái độ khác thường của anh. Nhưng em không thể hỏi anh lý do tại sao. Dần dà, em không nói gì nữa mà chỉ cúi đầu nhìn xuống dưới. Phải rời xa em.Nếu có thể, anh mong chính em là người sẽ rời bỏ anh. Chẳng hạn, em sẽ yêu một người khác. Như thế, em sẽ nhanh chóng quên anh hơn.Không vấn đề gì hết. Anh sẽ sống một mình.Không, thực ra thì anh sống thế nào được một mình. Anh sẽ sống lặng lẽ dưới vòng tay của bố mẹ.Thỉnh thoảng anh sẽ nhớ đến em, tự rằng em đang làm gì giờ này. Cứ thế, theo năm tháng, anh sẽ già đi cùng với lũ cà chua ngoài vườn đang ngày một lớn.Anh đã nghĩ thế.Vì vậy, hôm nay sẽ phải là ngày cuối cùng.Anh tỏ thái độ chán nản khi ở bên em. Anh cố tình thở dài, cố tình để em thấy anh xem đồng hồ, thỉnh thoảng khi em gợi chuyện anh lại miễn cưỡng tỏ ra là có quan tâm. Nhưng tôi chưa bao giờ thực sự có ý định qua chơi với con Mận chỉ có nó hay qua nhà tôi, khi thì mượn tập khi thì nhờ tôi giải giùm một bài toán khó Trước đây tôi có qua nhà con Mận cũng là để cắt tóc, bây giờ tôi chỉ qua nhà nó khi mẹ tôi sai tôi vào những lúc thằng Tường vắng nhà đi mua đường, nước mắm, hột vịt, xì dầu hay những thứ linh tinh khác.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét