Thứ Sáu, 1 tháng 4, 2016

Phim Bom Tấn Hàn Quốc Hè 2016 Yêu Không Kiểm Soát - Uncontrollably Fond Tập 16

Có khi nhắn tin tới tận 4h sáng yeu khong kiem soat mà vẫn không hết chuyện. Cũng có đôi khi cô hỏi anh về gia đình nhưng anh không muốn nói nên cô cũng không gượng, còn anh thì lấy cớ chán nhắn tin để gọi nghe giọng cô nhưng cũng đều bị cô từ chối với nhũng lí do hết sức thuyết phục như:mẹ Su nghe thấy không hay,điên thoại Su hỏng loa, hỏng mic,vân vân và vân vân, làm anh cũng không buồn nài nỉ nữa. Cô – Sinh viên vừa ra trường, cô thông minh, xinh đẹp, cô sở hữu 1 nụ cười tỏa nắng mà bao chàng trai phải say mê thèm khát. Đôi môi mỏng đó có biết bao người muốn đặt vào đó 1 nụ hôn mà chỉ là mơ tưởng. Cô thanh khiết như hạt sương mai vào buổi sớm long lanh, lấp lánh, trong veo. Mọi người dành tặng cho cô bằng cái tên Sương sớm. Cô trẻ con và đáng yêu lắm, không giống con người cô khi chơi đàn-da diết và ủy mị, oán than. Anh âm thầm dõi theo cô, chỉ cần nhìn thấy cô khỏe mạnh là được rồi. Mỗi lần được tặng hoa, cô đều đảo mắt nhìn xung quanh nhưng cuối cùng ánh mắt cô lại hiện lên một nỗi buồn và thất vọng, phải chăng cô đang trông chờ một điều gì đó?. Anh cũng muốn danh chính ngôn thuận nói chuyện với cô, muốn cùng cô đi chơi và tự tay cầm hoa tặng cô nhưng anh sợ cô biết anh rồi cô sẽ không sống thật là chính mình với anh nữa, sợ cô lại gói mình trong cái vỏ bọc lạnh lùng. Sợ cô sẽ không tin những người giàu như anh nữa. Cô từng tâm sự với anh rằng cô hận những người có tiền, bởi họ đã cướp đi cuộc sống hạnh phúc mà đáng lẽ ra cô đang được hưởng. Anh nín lặng trước từng dòng tin của cô:”Đâu phải ai giàu cũng như thế và được sống hạnh phúc đâu Su”-anh buông thõng dòng tin và nằm suy nghĩ.
Những buổi trưa xem phim lúc giao mùa của tháng 3, trời làm nắng như đổ lửa. Từ ô cửa kính bên cạnh bàn làm việc của tôi ở tòa soạn nhìn xuống dưới là quán café sách. Tầm nhìn lại trúng ngay vào dãi hành lang đầy hoa tường vi của các khung của sổ bên ấy. Dán mắt vào màn hình máy tính để biên tập bài như thế, đến khi đầu óc hơi nặng một chút, tôi tháo kính rồi tự pha cho mình một tách trà để thư giãn. Ngày nào cũng vậy, trong khoảng gần 2 tuần tôi luôn nhìn thấy em ngồi ở đấy, bên khung cửa sổ đầy hoa tường vi. Cô mãi vẫn sẽ cứ vô tư như vậy nếu như định mệnh không mang anh đến trong cuộc đời cô, 1 chàng trai hoàn hảo. Ấn tượng đầu tiên của tôi về em là một cô nàng đeo kính, da trắng và trong như chưa hề có một vết tì. Chỉ riêng điều trên đôi vai trắng ngần ấy luôn hiện rõ một tattoo nhỏ.
Em cứ ngồi yên như vậy, người cứng đờ phim yeu khong kiem soat trong cảm giác hổn loạn, hoang mang, không rõ ràng. Cho đến khi Thầy dừng xe trước ngõ nhà em, lúc này những bụi cây hai bên đường đã xẫm tối. Hàng rào nhà ai đó rậm rịt hoa Ti -gôn nghiêng ngã và mùi hương hoa ngọc lan nồng nàn đông đặc trong sương chiều. Làm cho không gian vừa như thực, vừa như mơ! Anh mang 1 vẻ đẹp lạnh lùng, băng giá, sự nghiêm nghị trên gương mặt đàn ông của anh khiến mọi người thấy sợ, nhưng không vì thế mà ngăn cản bước chân của các cô gái đến với anh. Anh có 1 ánh mắt đa tình nhưng không phong lưu. Nhưng thật lạ lùng, em không buồn, đau, không tuyệt vọng. Em tin rằng Thầy đang đợi em ở đâu đó như Thầy đã hứa. Thầy sẽ đợi , dù ngàn năm trôi qua, bên thành cầu. Anh không dễ dàng yêu như những người con trai khác, chính vì thế ,cô thầm ” say ” anh.Nhiều năm về sau nữa, khi những lời Thầy nói, những chi tiết của buổi chiều hôm đó đã mờ dần ,không còn cứa sắc cạnh trong ký ức của em nữa, thì mùi hương hoa Ngọc lan đó cứ quanh quẫn bên em, rất thật không như giấc mơ. Thầy đứng trước mặt em, bàn tay của em lọt thõm trong tay Thầy, đôi mắt lóng lánh của Thầy soi vào mắt em trong bóng đêm: Cảm ơn em đã đi cùng Thầy một quảng đường. Nhưng Thầy không thể đi tiếp được nữa. Thầy phải dừng lại. Thầy còn nhiều việc cần phải làm.Trước khi em kịp nói gì, một nụ hôn nóng bỏng đã đặt trên trán em, cháy rát như một hòn than đang nung đỏ.










Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét