Thứ Ba, 19 tháng 4, 2016

Khương Thịnh Có Bồ Trong Phim Vợ Ơi Bồ Nhé Tập 20

Tôi nghĩ mình sắp bị ăn chửi đầu ngày rồi, ai dè cô bán nước tươi cười nói Thôi, bữa khác ghé qua đưa cho cô”. Ủa, đây là lần đầu tiên tôi đi qua con đường này, ghé cái xe nước nhỏ này; mà sao cô ấy cư xử với tôi cứ như thể tôi hay ghé mua nước lắm? 
Tôi nói, vậy thôi con không lấy ly cà phê này đâu. Cô vo oi bo nhe bán nước lại cười toét, đẩy tôi ra ngoài Thôi mệt quá, đi giùm cái đi. Bữa nào tiện thì ghé trả tiền cho tui! Dễ thương không? Tôi còn chưa biết mình có vòng qua con đường này lần nữa không, làm sao cô ấy biết mà tin là như vậy. Ly cà phê đầu ngày ngon kinh khủng, vì nó được trao đi với một niềm tin không lý do. Cảm động thay khi được thấy việc người ta có thể tin nhau không cần bất cứ một lý do nào. Tôi chắc chắn sẽ phải trở lại con đường này, và lần này thì đã có lý do, chứ không chỉ là vì một sáng hứng lên đi làm bằng con đường mới.Có lẽ trao đi một tình yêu cũng như bán thiếu ly cà phê cho một người lạ qua đường vậy. Niềm tin không lý do thường hay được đền đáp xứng đáng. Có ai mà nỡ bỏ đi luôn khi người ta đã hồn nhiên tin mình, không cần mình phải đặt cọc thế chấp gì sất. Còn những kỳ vọng nặng nề thường được đáp trả bằng việc cái đứa kia… trốn luôn. 
Cậu ấy xem phim kể cái giây phút mà cậu ấy bước ra khỏi cửa hàng, chiếc xe của một gã say rượu nào đó vẫn cố tình nhấn ga thật mạnh khi hai bố con đang bước qua vạch kẻ đường dành cho người đi bộ. Giá những tàn phai mai này cứ hao hụt đi như bao dấu yêu nồng nàn mấy cũng thành lợt lạt. Năm tháng xanh xao nhiều, người đi kẻ ở trở nên vô tình không định đoán. Có chăng, người cứ ở mãi một nơi rồi sẽ thấy cuộc đời đâu tha thiết níu giữ những gì đã buông. Tiếng mưa tưởng rơi mãi đó nhưng phút giây sau cũng lơ đãng mà tạnh nhịp.Bạn thở dài, ước ao những nỗi buồn tự tạo sẽ chìm mãi vào cơn mưa này. Khi cuộc sống quá bình lặng và yên ả, bạn nhận ra sự lựa chọn của mình là sai lầm lớn lao. 
Đó là lần đầu tiên tớ gặp cậu nhưng hình như cậu phim vo oi bo nhe chẳng để ý đến tớ thì phải. Tuy sinh ra và lớn lên ở Mỹ từ nhỏ nhưng cậu ấy hoàn toàn có thể nói sõi tiếng Việt không thua kém gì một người Việt thứ thiệt nào. Cậu ấy kể ba cậu ấy rất thương cậu ấy, luôn muốn cậu ấy hướng về quê hương nên đã cho cậu ấy đi học tiếng Việt từ nhỏ, hứa sẽ cho cậu ấy trở về quê ngoại nếu có điều kiện. Có lẽ vì vậy mà trong tiềm thức của Peter Việt Nam như một nơi gì đó thân thương mà cậu ấy mong được trở về. Hãy yêu một người nào đó mang lại cho em những cảm xúc thật nhất dù là đau khổ hay hạnh phúc nhưng nó nhất định phải được xuất phát từ tình yêu.Ngồi trước gương, Thùy Minh ngắm nhìn dung nhan của mình. Thời gian đã khiến nụ cười của cô không còn rạng rỡ như những ngày còn là cô sinh viên nữa. Nhưng cuộc sống quá bận rộn, đến nỗi mà Thùy Minh không có cơ hội để mà nhìn lại mình. Phải tới hôm nay, vào một ngày thật đặc biệt như thế này, cô mới dành lấy cho bản thân vài giây ngắn ngủi để nhận ra mình đã già mất rồi… Bố Peter mất trong một lần cùng cậu ấy đi mua quà để trở về Việt Nam thăm ông bà ngoại. À, nhưng tất nhiên là cô không có đủ tiền để thối, mới sáng sớm mà. Chung quanh cũng chẳng có ai để đổi được tiền lẻ, chưa kể giờ này đi đổi tiền bị chửi là cái chắc.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét