Chiều mùa xem phim hè vàng ánh, nắng hào phóng phủ vàng mọi ngóc ngách của những tàng cây góc phố. Đắng cay hay hạnh phúc, hay cả hai, người ta cũng không lựa chọn được định mệnh của mình. Tuy nhiên, ở khu vườn trước cửa nhà được bao quanh là những hàng rào màu trắng lại được trồng toàn là hoa huệ, mỗi độ hè về, hoa huệ trắng muốt, sực nức đưa mùi hương thơm bay đi rất nhanh, thổi bừng lên nỗi nhớ day dứt của vị giáo sư về người vợ quá cố, người đã đem mình làm vật thí nghiệm cho loại thuốc mới của ông. Vì anh biết đấy, mặc dù không có anh, em vẫn sẽ sống tốt. Em sẽ không thể chết, em vẫn sẽ tiếp tục đeo đuổi những mục tiêu của mình. Phải, mà nhất là trong cái gió này thì chỉ ngày mai thôi thì em sẽ đủ xinh mà sợ nhìn vào gương đấy, tốt nhất là đóng cửa vào, chứ không phải quay cái gương đi đâu. Em sẽ làm những việc mà khi yêu anh không thể làm, nuông chiều bản thân thêm một chút mà không cần phải nghĩ đến cảm nhận của anh.
Chia tay dường như cũng chẳng phải là một điều tran do bat quai gì quá khó khăn như em vẫn tưởng, chia tay dường như cũng chỉ là cuộc phẫu thuật cắt bỏ một đoạn thói quen hình thành trong ký ức, tập cách từ bỏ những thứ không phải của mình. Chia tay để đau thương không còn kéo dài, chia tay để không phải ngày ngày chờ đợi một chút tình cảm ban phát từ anh. Mặc dù cuộc phẫu thuật ấy phải cần nhiều thời gian để bình phục, và có thể nó sẽ để lại những vết sẹo khó nhìn, nhưng em sẽ vượt qua thôi. Bởi nào có ai gục ngã trước quá trình trị liệu bao giờ? Thời gian thấm thoắt trôi qua, một năm trôi qua, mùa thu đến. Anh không biết rắng sẽ mãi mãi không bao giờ cô tìm được một người giống như anh dù cô có sống thêm ngàn năm nữa. Ít nhất, về điểm này, cô có thể vênh mặt mà nghĩ rằng cô thông minh hơn anh dù anh thường bảo cô thật ngốc! Mùa thu đến, Hà Nội tràn ngập trong một thứ ánh sáng vàng êm dịu.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét