Mẹ vẫn vậy, dù con cái có trưởng thành bao nhiêu, thì mẹ vẫn xem phim cứ là người phụ nữ quê hiền hậu như thế. Cái salon màu gụ trống trơn, bỗng dưng dài ra như bất tận vì có mình tôi ngồi ở một đầu. Mẹ vẫn bận nấu món chè hạt sen ở trong bếp, nhất quyết không cho con gái rượu là tôi động vào, nên giờ này tôi ngồi thừ người ở đây tư lự. Mỗi lúc nhớ nhà gọi điện về, mẹ dường như cảm nhận được cảm giác của em qua giọng nói, mẹ lại trấn an. Mỗi lúc mẹ ốm, chẳng bao giờ mẹ dám để em biết chuyện, chỉ lấp liếm nói mẹ bị ho qua loa thôi.
Tất nhiên giot nuoc mat muon mang hai mặt của một vấn đề, ngây thơ đôi khi cũng thành ra làm mình nhức đầu. Điều gì xảy đến cũng phải chứng kiến đôi mắt mở to và chẳng thể chia sẻ nhiều cách giải quyết với mình. Để rồi sau đó cười hì hì, gãi đầu gãi tai đứng trước cửa nhà tôi bấm chuông loạn xị và đòi làm hòa. Trà khóc thút thít như cái vòng tay giả bạc hay đeo ở cổ tay trái bị mất, còn tôi thì không. Tôi vẫn cười, vẫn đánh cậu ấy ở sân bay và nhận lại những cái huých đau điếng người. Nhưng tối về thì cay mắt. Giờ thì bạn đã hiểu vì sao tôi nói chúng ta chẳng nên quan tâm quá đến căn nguyên của những cuộc chia tay mà làm gì. Tóm lại, ngây thơ cũng chỉ là một khoảnh khắc làm mình dịu lại chút ít tâm hồn đã mỏi mệt. Em không phủ nhận, nhưng sự thành công trong em chính là được nhìn thấy giọt nước mắt hạnh phúc lăn dài trên gò má cao gầy của mẹ khi mẹ nói với em những lời từ đáy tim mình như thế.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét