Thứ Ba, 5 tháng 4, 2016

Chuyện Tình Yêu Của Tiểu Thư Và Chàng Tá Điền Trong Phim Lối Rẽ Cho Tinh Yêu Tập 20

Anh nói lãnh lương phim loi re cho tinh yeu anh sẽ điện thoại cho em, vậy mà đã nửa tháng rồi trôi qua ngày thì anh nói anh chưa nạp tiền, ngày thì anh lại bận đám giỗ toàn là lí do đúng thì em chỉ biết buồn một mình em thôi. Hôm nay nó không đi học. Cũng không làm gì cả. Chỉ nằm bẹp trên giường. Chả ai biết nước mắt nó làm ướt cái gối. Nó nhớ anh. Nhớ phát ốm. Một cảm giác da thịt khiến tôi hơi nhột. Mở mắt ra, tôi bắt gặp gương mặt hiền từ của em. Tôi không nghĩ một cô gái xinh đẹp như em lại làm cái nghề nhơ bẩn này. Em có đôi môi nhỏ chúm chím, chiếc răng khểnh rất duyên, mái tóc đen buông dài và nụ cười rất quyến rũ. Có lẽ nếu gặp em ngoài kia thì bao gã trai si tình cũng phải ngây dại vì vẻ đẹp của em. Nhưng lại chẳng dám gọi anh như hôm qua, nó biết anh đang đi làm. Em tủi thân lắm không biết bao nhiêu lần em khóc thầm vì anh, anh đâu biết anh đi làm bận rộn cả ngày chỉ nhắn được vài tin nhắn tối đến nhắn được vài tin nhắn thì anh sạc điện thoại hoặc có việc gì đó làm, nên mỗi buổi tối đi làm về nhiều khi về trễ hơn 10h nhưng em vẫn nhắn tin anh là em về tới phòng rồi là em vừa đạp xe vừa nhắn tin anh đó vì em biết giờ đó là anh đã buồn ngủ rồi nếu không tranh thủ vừa đạp xe vừa nhắn tin anh thì khi em về tới phòng có lẽ anh sẽ đi ngủ liền thì em chỉ nhận được tin nhắn chúc ngủ ngon thôi, em sẽ buồn lắm anh ơi. Cô không oán trách chị gái mình, cô chỉ hận hắn và nhận ra tình yêu dành cho hắn đã kết thúc ngay từ phút giây cô phát hiện ra sự thật đắng lòng này. 
Cô hận chính bản thân mình tại sao lại yêu xem phim hắn? Tại sao không dừng lại khi biết hắn không dành tình cảm cho mình? Buổi trưa nhắn tin rủ anh đi ăn mà lúc nào em cũng hồi hộp chờ tin nhắn trả lời sợ rằng anh mệt anh muốn nghỉ trưa, nên em không dám rủ hoặc sợ sẽ lại thất vọng tràn trề khi không được gặp nên chỉ biết chờ đợi sự chủ động từ anh mà thôi. Tôi bước vào căn phòng thiếu ánh sáng của khách sạn gần đó, chuếnh choáng nằm vật ra giường. 5 phút sau thì em xuất hiện. Em chào tôi nhưng tôi vẫn nằm im, mắt nhắm nghiền, không để ý, còn em không cần biết thái độ của tôi thế nào mà vẫn nhiệt tình làm công việc của mình. Có lúc nào nhớ quá thì em cũng nhắn tin rủ đại anh đi được thì em hạnh phúc còn không thì.

Chợt đau nhói, nó hát như giãi bày tâm sự của mình với mưa. Hưng đặt chiếc ghế xuống và loi re cho tinh yeu ngồi ngay cạnh nó. Anh hỏi nó rất nhiều. Trong suy nghĩ của nó, thực tình, chưa bao giờ nó gặp một người nào như thế này. Nó lặng thinh. Sống mũi cay cay. Trước kia hình như cũng có người hỏi nó câu này. Lục lọi cái mớ hỗn độn tạp nham trong óc nó, tất cả những vui buồn của nó đều do anh tạo nên. Vậy mà nó lại đòi chia tay trong khi công việc của anh bộn bề, vẫn không quên dành nhiều yêu thương cho nó. Nó thấy mình ích kỉ. Có chút gì đó đáng yêu, hiểu biết nhưng cũng có phần chín chắn và an toàn nơi anh. Nó kể cho anh vài điều về nó và anh, cũng vậy. Quay trở lại khách sạn cùng đoàn, Hưng che ô cho nó và đưa nó qua đường. Trái tim nó hơi hẫng 1 nhịp vì sự chu đáo của anh. Sáng, nó dậy khá sớm. Lau vội những dòng nước mắt, cô lao nhanh ra khỏi phòng. Cô muốn gặp hắn ngay bây giờ. Cô sẽ đến chỗ làm của hắn. Đó là một quán cà phê nhỏ ngay gần khu cô ở. Cô vừa bước vào, một cảm giác quen thuộc ngập tràn... Khoác chiếc áo mỏng qua người và bước ra khỏi phòng. Nó đi dạo trên bãi biển một mình và hát vu vơ. Sao em dậy sớm vậy?Nó giật mình quay lại, là Hưng. Có vẻ như anh ấy vừa đi chạy bộ, mồ hôi đầm đìa trên trán anh. Nó cười, anh cũng cười. Nó như chìm sâu vào nụ cười ấy và cứ nhìn anh. Hưng thấy nó cứ ngẩn người nhìn anh, anh bối rối và gãi đầu quay mặt đi hướng khác. Nhận ra hành động của mình, nó cũng vội quay mặt đi. Và cứ thế cho đến khi bình minh lên, không ai nói với người còn lại câu nào.






Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét