Anh luôn cố gắng vì tương lai tran do bat quai của hai đứa nhưng anh lại quên mất hiện tại cũng cần được bồi đắp. Thứ tình yêu trong em đang ngày một vơi dần đi khi em không được chia sẻ nó cùng anh. Em đã tự trách bản thân mình ích kỉ khi mà ngày đêm anh bận rộn với công việc để lo cho hai đứa sau này một cuộc sống tốt đẹp hơn mà em thì chỉ ngồi và chờ đợi một lời yêu thương anh trao tặng. Người ta sẽ nghĩ em ngốc lắm, yêu được một chàng trai chung thủy, biết vươn lên như anh là điều quá may mắn, em còn đòi hỏi nỗi gì? Em cũng tự hỏi mình? Em còn muốn gì thêm nữa? Chính vì em không thể tự trả lời được câu hỏi đó cho mình nên em mới như một kẻ mất phương hướng. Em cất mọi nỗi buồn cho riêng mình vì em chẳng thể kể nó cùng ai.
Có bao lần em ước ao một buổi tan tầm, thay vì đi gặp thêm một mối làm ăn ngoài, anh dành nó cho em, chỉ là đi dạo lang thang, không cần phải có lí do nào quan xem phim trọng mới làm như thế. Nhưng anh luôn quá bận Em không có ý tỏ ra mình thánh thiện, cũng không muốn giấu nhẹm mọi nỗi buồn, chỉ là em không biết phải nói gì khi mà lời yêu thương với anh, em còn chẳng có cơ hội để nói huống chi là những lời trách móc. Anh quá bận rộn với mọi thứ. Em chẳng có chút thời gian nào xen vào để mà hờn, mà giận Đến bạn của anh cũng bảo em cho anh ăn bùa ngải kia mà! Rằng nói là yêu anh thì đơn giản quá, thương anh nhiều thì tầm thường quá nghe mãi cũng mòn tai hay nói em chỉ yêu anh đến suốt đời suốt kiếp thì thật nực cười nhưng cảm ơn anh vì đã đến bên em thì thật đặc biệt. Viết cho anh, người đàn ông đang thuộc về em Mình quen nhau vào một ngày hè tháng năm đầy nắng và gió, nắng nóng đến vã cả mồ hôi làm em bực mình chết lên được đấy. Nhớ hôm ấy, cái mặt bánh bao to lè phè của anh trông ngố không chịu nổi làm em rơi cả cây kem xuống sàn nhà loang lổ.
Nhớ cái cách phim tran do bat quai anh hất hàm chối biến khi lén trộm cái điện thoại của em xin cuộc gọi nhỡ, nhớ tối hôm ấy anh nhắn tin bảo em là con điên và rồi thế nào nhỉ? không chỉ em mà cả anh cũng điên đó chứ, hai kẻ điên yêu nhau theo cách điên riêng và đặc biệt của mình. Cho tới lúc này con chưa thể tìm ra một đơn vị đo lường khoa học nào để có thể quy đổi bằng sự hi sinh mà mẹ đã dành cho gia đình bố, anh, em và cả con nữa. Sức chịu đựng, nhẫn nhịn, cố gắng kiên trì bền bỉ của cô gái đôi mươi khi mới về nhà chồng cho tới tận bây giờ nó chưa bao giờ ngừng tắt và luôn bùng cháy trong mẹ. Mẹ làm tất cả những điều đó là vì con, đáng lý ra giờ đây con phải làm được điều gì đó cho mẹ, đơn giản là không nhận từ mẹ bất cứ nguồn viện trợ nào trừ tinh thần; Ấy vậy mà con chẳng thể làm được. Con cứ mãi thắc mắc mẹ đã nỗ lực như thế nào để có thể làm được nhiều thế khi bằng tuổi con bây giờ, để đến bây giờ mẹ tuy một mà như thể mẹ phân thân sống, lao động, hi sinh cho tất thảy những người trong gia đình. Mẹ có biết mẹ tuyệt đến nhường nào không, tuổi thơ mẹ chắn chắn là những tháng ngày cơ cực ròng rã đâu có như các con mẹ bây giờ, đã vậy chẳng làm gì mà vẫn được cấp phát lương hàng tháng Mẹ như ngân hàng từ thiện sẳn sàng cho vay không bao giờ lấy lại chứ đừng nói tới chút vốn cỏn con, mẹ sẵn sàng chịu lỗ chỉ để những vị khách thượng đế có được thứ họ cần.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét