Một lọ thủy tinh chứa đầy những vì sao đầy màu xem phim sắc, giống hệt cái lọ tôi đã chất chứa bao tâm tư, tình cảm muốn nói cho riêng em. Chỉ khác là, lần này, nó được viết cho tôi, cho một thằng Huy vô tâm nào đấy. Thiên ngồi ở một góc quán quen trước khi rời Sài Gòn. Góc quán đó có những hình ảnh vô cùng thân thuộc, là mái tóc của Di rơi xuống bờ vai mảnh, là nơi có giọng cười giòn tan, là nơi có ánh mắt cô nhìn anh lần đầu tiên. Hơn một tháng rồi, tôi đang ngắm trộm một con ma cơ đấy. Điều gì khiến em lưu luyến thế gian này? Nếu xét về cuộc sống hàng ngày, em là một con ma hạnh phúc đó chứ, có giống mấy nàng ma buồn bã trong tiểu thuyết kinh dị đâu nào? Di có mặt ở mọi nơi, mọi ngõ ngách mà Thiên đi qua. Đã nhớ nhung cô đến thế, chi bằng đi tìm cô trở lại? Em nói nhiều, nói nhanh, suy nghĩ và tư duy của em nhạy bén đến không ngờ khiến người ta có cảm giác khó mà bắt kịp em, dễ gây mệt mỏi cho người đối diện. Đôi lúc không có gió, chuông gió vẫn cứ leng keng mãi. Trái tim tôi bỗng ấm áp vô cùng, hình ảnh cô nhóc tinh nghịch với nụ cười tỏa nắng lướt qua đầu tôi.
Vậy sao loi re cho tinh yeu? Nhưng tiếc phải thông báo rằng chồng tôi không phải tên Phong đâu! Anh ấy là bạn học cũ của tôi ở bên Nhật đó chúng tôi dự định kết hôn sau đó sang đấy định cư luôn. Dường như tôi đã quen với việc ngày ngày đi học được ngắm nhìn em như thế. Sự tò mò ban đầu có lẽ đã không còn, thay vào đó là sự bình yên em mang lại, như một cụm mây mềm. Khi nào em sẽ biến mất? Tôi hỏi. Và không dám trả lời. Tối, trời tắt nắng, đường lên đèn, lòng người cô tịch. Thiên bước từng bước bên vỉa hè, nhâm nhẩm hát một lời bài hát tiếng Hoa mà anh từng hát trong lần đầu tiên gặp Di. Thiên cười buồn, vòng xoáy cô đơn lặp lại ngày một nhiều, trong đủ thứ âm thanh và màu sắc. Anh tự nghĩ, nơi này còn lưu dấu chân cô, còn giữ hình ảnh cô, còn có một mối tình sâu đậm với cô, vậy mà cô vẫn bỏ anh đi mất. Lần này anh không nói gì nữa chỉ nhìn tôi chằm chằm như ngàn lời muốn nói, chúng tôi đã làm tổn thương nhau rất nhiều nhiều đến mức trái tim chồng chéo vết thương này đến vết thương khác, vết thương này chưa lành lại đến vết thương khác, những vết sẹo để lại sẽ mãi mãi chẳng bao giờ có thể xóa được cứ lúc trở trời nó lại nhói đau.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét