Mà biết đâu mẹ em ngày xưa hoa trong nguc cũng thế, cũng từng đặt bố em lên trên tất thảy mọi thứ trên đời? Và tôi, tôi đồng ý với người bạn thứ hai. Tôi cũng không cho rằng sự ưa hưởng thụ là một điều sai trái hay là con đường dẫn đến vấp ngã. Ngược lại, sai lầm của chúng ta nằm ở chỗ chúng ta thường đắm chìm trong ảo giác và ít khi thực sự biết hưởng thụ. Hưởng thụ thực sự không phải là tàn phá, bất cứ thứ gì kể cả chính mình. Hưởng thụ thực sự là mong muốn giữ gìn, bảo vệ, bồi đắp…kể cả chính mình. Ngày anh nói yêu em, em thấy rằng em là người hạnh phúc nhất trên thế giới. Cô gặp anh vào một buổi chiều muộn, theo lời giới thiệu của người quen. Có lẽ họ chẳng có ý gì khi giới thiệu cho cô một người bạn trai mà theo họ là tốt tính và hợp với cô, nhưng tất nhiên trong vị thế của người được giới thiệu, cô thấy mình rớt giá tệ hại. Mùa thu vốn dĩ mang trong mình chút nhạy cảm, như thiếu nữ Hà thành nửa dịu dàng bẽn lẽn, nửa tươi vui nhí nhảnh lại không kém phần đỏng đảnh, kiêu sa.
Với vẻ tự nhiên không thể cấm đoán, cái bóng mảnh phim hoa trong nguc khảnh mặc xanh đang nhón gót, vươn hẳn người qua bệ cửa, áp mạnh vầng trán trên lớp kính, dõi vào trong quán, sau đó đăm đăm nhìn món trong tay người đàn ông trẻ có gương mặt thanh tú và nghiêm trang. Trong cuộc trò chuyện lan man dịp Tết, một người bạn vong niên của tôi than thở rằng “Điều đáng thất vọng nhất về giới trẻ ngày nay là họ ưa hưởng thụ quá!”. Một người khác cười: “Ưa hưởng thụ thì có gì sai? Thú thật là tôi đây, tôi cũng ưa hưởng thụ”.Em và anh cũng vậy, cũng chỉ là những người xa lại đến với nhau trong cuộc đời này. Vậy mà tại sao nhỉ, tại sao em lại nghĩ đến anh đầu tiên khi em muốn khóc (thậm chí có khi người làm em khóc lại chính là anh), Sáng sớm ùa ra phố, cái cảm giác gió se lạnh phảng phất trên vai, dư vị của đêm mưa ngọt lành trút xuống.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét