Nào phiên chợ cuối năm nhộn nhịp người qua lại, nào sắc lá phim dong bày tràn trên đường phố, cả những cúc vàng hoa đỏ tươi mới e ấp trong một thoáng lạnh của mùa Xuân Tết xưa là những thức quà nom giản dị đơn sơ nhưng ấm đôi bàn tay trẻ nhỏ. Nhưng Silas không chỉ đứng nhìn đoàn tàu. Cậu bé còn tự hỏi liệu những đường ray đó dẫn đến đâu. Cậu nghe được nhiều câu chuyện và đọc về những nơi xa xôi. Một ngày nào đó, cậu bé muốn lên tàu và đi xem những nơi khác thế nào. Một ngày, bãi cát tự dưng tấp nập hẳn. Các chú thợ làm chung với ba Bun lái một cái xe tải nhỏ chạy vòng quanh đồi cát như mấy chiếc mô tô vượt địa hình trong chương trình thể thao trên TV. Nhỏ Hà xin xỏ sao đó mà các chú cho nó lên chiếc xe, chạy một vòng lướt gió quanh đồi cát. Bọn tôi chiều nào cũng ra đồi cát chạy theo chiếc xe. Thế rồi, khi tôi cũng vào trường trung học, giấc mơ của tôi chuyển sang thành ngôi sao bóng đá của trường. Tôi thấy rằng những cậu bạn “hot boy” chơi thể thao giỏi được rất nhiều bạn gái ưa thích. Nên tôi nghĩ tôi sẽ rất hạnh phúc nếu trở nên giống như họ: được chơi chính thức và nổi bật trong đội thể thao của trường.
Tôi nghĩ phim dong tien quy am lần đầu tiên tôi phát hiện ra mình mắc “hội chứng” này là hồi tôi học cấp 2. Hồi còn nhỏ thì tôi, như hầu hết mọi đứa trẻ khác, luôn tận hưởng từng khoảnh khắc và ngày nào cũng thấy thoải mái. Nhưng không hiểu sao, đến một lúc nào đó giữa những năm học cấp 2, tôi nhớ rằng tôi bắt đầu nghĩ đến tương lai nhiều hơn và càng ngày càng ít tận hưởng hiện tại. Ban đầu, khi nghĩ đến kỳ thi lên cấp ba, tôi cho rằng trở thành một học sinh trung học sẽ khiến tôi vui hơn nhiều. Trông những anh chị học trung học ăn mặc đẹp và tươi tắn, tôi thấy họ thật hạnh phúc. Mỗi khi có đoàn tàu tiến vào ga của thị trấn, Silas cũng là người đầu tiên ra chào hỏi những người khách và giúp họ xách đồ. Đôi khi người ta sẽ cho cậu bé một ít tiền, dù cậu bé không bao giờ hỏi xin. Có những mùa Xuân từ trong tiềm thức, với những thước phim cũ kỹ nhuốm màu của thời gian, khiến chúng ta không khỏi bồi hồi xúc động khi nhắc nhớ về. Là những ngày giáp Tết cùng mẹ đi chợ, níu tà áo mẹ trong cái nhìn bỡ ngỡ, đôi mắt xoe tròn.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét