Nó bắt đầu phim chi gai toi đi học sớm hơn, chỉ là cả đêm nó muốn nhìn thấy Long nên không ngủ được.Nó hay đưa mắt về chỗ ngồi gần cửa sổ hơn, cố ngã người ra sau để nhìn mấy sợi tóc đen của Long mỏng tanh trong nắng. Nghe nó cười giọng khúc khích…Min đứng im lặng, đôi mắt ươn ướt nước. Lúc ấy nhìn Min thật nhỏ bé, đột nhiên tôi muốn vòng tay ôm bạn ấy thật chặt để Min không bao giờ ngã khỏi cái lan can chông chênh kia lần nữa, để không bao giờ Min là người duy nhất bị lãng quên.Huy không nhận cái cây nhỏ của Min thật. Min ngồi ủ rũ trước cửa nhà tôi, nhìn cái cây lâu thật lâu. Rồi bạn ấy chậm rãi đứng dậy, dứt khoát ném cái cây vào thùng rác trên vỉa hè.Nhiều khi hỏi tôi: Sao tự nhiên hồi nhỏ có té đâu dữ không mà có cái thẹo chà bá mất vẻ đẹp trai quyến rũ của tui.
Năm nay, năm sau, nhiều phim năm sau nữa, nhất định phải bên tui, nhất định phải làm sấu ngào đường khi tui khóc, nhất định phải đưa tay giữ nước mắt tui lại, nhất định mỗi năm sinh nhật phải tặng nước rửa chén. Nhớ đó Cuộc sống mỗi con người ngắn lắm, khi chết đi lại chẳng nhớ gì nữa, khi còn sống phải giữ những khoảnh khắc thật đẹp, phải sống cho trọn từng giây từng khắc, phải giữ lấy những cơ hội của bản thân mình. Để chẳng còn gì hối tiếc khi đặt chân bước cầu chuyển kiếp,ăn bát canh Mạnh Bà xóa sạch kí ức, chẳng còn gì luyến tiếc mà mỉm cười đi qua…Tôi đã có những câu chuyện ngắn thật tuyệt vời cho cuộc đời khá dài của mình, mạng sống mỗi người ngắn lắm, hãy cùng người mình yêu thương bước tiếp những chặng đường ở tương lai… Tôi im không hồi đáp, vì nói cho nó nghe tui chọi đó. Thể nào cũng có chiến tranh xảy ra. Chiến tranh của tôi và nó đơn giản lắm. Canh me hai ba giờ sáng cầm cục đá hay gạch gì đó đứng ở lang can bên này chọi qua mái tôn nhà đối phương, xong, vô kéo rèm đi ngủ.
Thịnh nói đã là người yêu thì mặc cái gì có quan trọng chi gai toi lắm sao, đầm ngủ hay váy thường cũng chỉ là cái vẻ bên ngoài thôi. Tôi chẳng thèm bận tâm: Tôi chẳng còn nhớ nó và tôi quen nhau bao lâu, chỉ biết khi còn nhỏ xíu là đã chơi cùng nó. Trên trán nó có một cái thẹo cực ngắn giữa hai chân mày. Tôi còn nhớ khi nhà tôi bắt đầu xây, năm ấy cả hai mới chỉ có sáu, bảy tuổi. Nó ăn trộm xoài nhà tôi, thế là tôi bảo không chịu xuống đành vác viên gạch thẻ phang lên. Trời thương làm sao chính xác giữa trán và rớt ngay xuống bãi cát xây kế bên gốc xoài. Nó đã quên tại sao có cái thẹo. Đến khi nó nhận ra nó thích Long thì mọi chuyện lại không theo sự điều khiển của nó.Tim nó bắt đầu đập rộn ràng khí Long cười với nó, ngồi sát lại chỗ nó.Những lần bá vai, những lần tựa lưng vào nhau đã trở nên ngại ngùng và xa xỉ. Nó không còn có thể nhìn thẳng vào đôi mắt nâu của Long huống chi nói chuện cười đùa sang sảng như trước. Và trong những cuộc tranh luận inh ỏi của bon nó, Long luôn là người thắng cuộc thay vì là nó như trước đây. Đơn giản là nó cảm thấy hứng thú hơn với mấy cái sở thích quái đản của thằng bạn, và cả cái việc cùng Long trãi qua những khoảng khắc đó lại làm nó hạnh phúc…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét