Tám xuyên biên giới về đủ chủ đề có thể trên đời này. Gào thét cổ vũ nhau khản cả cổ trên sân thể thao. Ấm như nắng ban mai, khiến tôi có thể cười phim khong the lia xa theo mãi thôi. Đầu năm lớp Mười Hai, tôi tham gia một cuộc thi âm nhạc và gặp cậu ấy ở đó. Tôi thi hát, còn cậu ấy giúp đệm đàn cho một người bạn cũng tham gia cuộc thi. Tôi đã ấn tượng từ lúc cậu tham gia cuộc thi. Tôi đã ấn tượng từ lúc cậu ấy và người bạn biểu diễn trên sân khấu, bài hát mà tôi rất thích: Ở bên Rin, tôi có thể là chính mình, ngốc nghếch, điên điên, hài hước, vui nhộn, lém lỉnh, nói nhiều Cười như chưa bao giờ được cười, sống như chưa bao giờ được sống. Mọi thứ như không thể nào vui vẻ và hoàn mỹ hơn được nữa. Tình ca du mục. Lúc biểu diễn, cậu ấy và cô bạn như thoát ra khỏi cái sân khấu bé tí, đắm mình trong một thảo nguyên bao la, đầy gió và mây, cũng đầy những nỗi buồn. Tiếng hát mê đắm, tiếng đàn tha thiết, phóng khoáng như đuổi theo những cơn gió của thảo nguyên. Tiết mục ấy đã đạt giải Nhất cuộc thi, hoàn toàn không bất ngờ. Tôi yêu những ngày bình lặng này lắm lắm.
Tôi không biết gọi tên mối quan hệ giữa tôi và Hoàng như thế nào. Thu Hà Nội đẹp, buồn và dễ làm con người khong the lia xa ta cảm nhận được cái tình của người Hà Nội hơn, đúng không anh nhỉ? Để bây giờ, em đứng ở đây, cách Hà Nội cả bảy trăm cây số mà vẫn nhớ, vẫn mong, vẫn thương, vẫn khao khát về một mùa thu Hà Nội…mùa thu đó có cả anh! Một tình cảm lửng lơ nhưng đầy lãng mạn. Tôi sững sờ, thậm chí còn cảm thấy mặt mình càng lúc càng đỏ hơn. Phong cười cười, giống như cậu ấy chẳng để những lời tôi vừa mới nói vào trong đầu, sau đó lại quay lại với bài hóa còn đang bỏ dở. Phong là thành viên của đội tuyển Hóa, vừa rồi cậu ấy còn đạt giải Nhì quốc gia môn Hóa học và được tuyển thẳng vào một trường đại học danh tiếng ở thủ đô. Không phải tình yêu, nhưng chắc chắn cũng chẳng phải tình bạn. Dành cho nhau những tình cảm rất đặc biệt, gọi tên nhau một cách rất trìu mến, ở bên nhau những lúc thật-sự-cần, nhưng lại hiếm có mối liên hệ nào trong đời sống thực. Sáng nào tôi cũng đợi Rin cùng đi học, lâu lâu ăn chực vài miếng trong hộp cơm trưa ngon tuyệt cú mèo cậu làm. Cùng nhau giải bài tập trên lớp, Rin hay cốc đầu tôi vì không chịu tập trung hay giảng mãi mà tôi chẳng hiểu tí gì. Có những ngày bạn sẽ thấy dường như chúng ta đang sống giữa bạo lực không thể kiểm soát. Tên lửa được phóng đi và bom nổ giữa nơi công cộng.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét