Trời bắt đầu tối. Vào mùa mưa dinh menh vừa ngớt hạt, bắt đầu chạm đến mùa khô, rừng Trường Sơn lá vàng rụng như thảm dát hoa. Bác sỹ Đăng đi tour du lịch cuối, vừa rời đường 9 rồi đi khám cho mấy xã vùng xa tỉnh Quảng Trị. Chuyến đi suôn sẻ nhưng lòng anh trĩu nặng bởi màu hoa cúc vạn thọ ở những miệt vườn gần thánh địa La Vang.Anh bắt gặp một ánh mắt vừa cúi xuống quét lá, ánh mắt thật giống người quen cũ của anh, đôi mắt gần như là một bản sao hoàn hảo. Ánh nhìn khiến anh chùn chân. Anh gọi cô bé lại và ngồi ở phía sau nhà nguyện trò chuyện:Mặt biển hiền hòa trong bóng tối lan dần. Anh gục mặt xuống cát. Anh vốn là người đàn ông mạnh mẽ. Tuổi thơ mồ côi cùng với những năm tháng trong quân ngũ đã tôi rèn cho anh đức tính can trường, nhưng không hiểu sao lúc này nước mắt anh lại ứa ra. Sóng mơn man trên da thịt, tóc tai anh. Chẳng biết là nước biển hay nước mắt trên môi anh mặn chát.Một lúc lâu sau, anh thấy lòng dịu lại đôi chút. Anh đứng dậy, quần áo, đầu tóc ướt sũng. Anh lững thững trở lại căn nhà nhỏ. Đứa trẻ đã ngủ.
Chị đã chuẩn bị xong bữa tối. Thấy anh về, khuôn mặt xem phim chị giãn ra. Chị lí nhí:Nhưng mọi thứ phải là mãi mãi và nàng tin rằng chỉ có đám cưới mới bảo đảm điều đó.Vậy mà anh đã khước từ vì tận sâu trong lòng, anh không còn đủ can đảm. Anh sợ cụm từ “gia đình” đến từng nhịp đập, sợ hạnh phúc đến độ mỗi khi hình dung về nó anh cũng đồng thời nhìn thấy sự phản bội đứng sát phía sau.“Vậy mình chia tay”, nàng tuyệt vọng chốt hạ khi quay lưng chạy về phía tòa nhà bảy tầng. Anh lững thững bước dọc bờ kênh gần khu căn hộ, đau đáu nghĩ về cơn bão lòng đang xổ tung trái tim mình. Nàng đâu có nhẫn tâm như Quyên. Nàng không làm anh đau như Quyên. Vậy mà anh nỡ cự tuyệt ước mơ gia đình của nàng, có khác gì cái cách Quyên đã tước đoạt mái ấm nhỏ của anh.
Mẹ con phim dinh menh còn có một bí mật nữa. Có lẽ người đàn ông đang cố hoàn thành một điều gì đó cho đứa con trai mình dễ dàng làm việc. Bởi ông biết ý vì cũng từng là một cán bộ nhà nước nghỉ việc do không muốn chiều ý lãnh đạo.Ba gọi điện báo đã chất thanh long lên xe, chiều sẽ tới thành phố. Trước khi cúp máy ông còn nói đã ghi số điện thoại của tôi trên thùng giấy và cân thử được nửa tạ hai ký mốt. Tôi cười to qua điện thoại và cũng hy vọng sự hao mòn trong quá trình vận chuyển ít hơn hoặc bằng hai ký mốt.Ám ảnh về ánh trăng. Những đêm trăng sáng soi rõ mặt người, nàng cùng anh và những đứa bạn mở tiệc khoai lang nướng trong cái chòi chăn vịt thấp lè tè, giữa cánh đồng ngập ánh trăng. Năm đó, nàng chập chững hai mươi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét