Nhà đối diện có người chuyển đến. Nếu không phải vì phòng xem phim học ở tận tầng ba thì hẳn tôi cũng không biết được. Chủ nhà cũ đã đi từ lâu, nhưng cách đây một tuần thì người chủ tiếp theo mới dọn đến. Tôi không rõ là có những ai, nhưng cái cửa sổ – cũng ở tầng ba – của ngôi nhà ấy không còn bị đóng im ỉm suốt ngày nữa. Sự rảnh rỗi khi luôn phải ở nhà một mình đã tạo cho tôi một thói quen kỳ lạ. Tháng 5 chờ đợi, có chàng trai tay cầm bó hoa đứng dưới cơn mưa rào bất chợt đợi chờ cô gái của mình xuất hiện. Tháng 5 thủy chung, màu tím của bằng lăng mỏng manh, dễ dàng phai nhòa theo mưa nắng. Cánh hoa mềm,yếu ớt trong cơn mưa xối xả. Tháng 5 ngọt ngào, hương hoa ngọc lan nở thơm trên khu phố, trong góc vườn.
Hoa lan hoa trong nguc trăng tinh khôi .để một bông trong túi áo thôi cũng thơm mãi.Cứ mỗi buổi sáng khi vừa ngủ dậy và chuẩn bị đến trường, tôi lại ra ban công, chống hai tay lên cằm và nhìn chằm chằm vào khung cửa của nhà đối diện để chứng kiến từng bước chuyển mình của nó. Mỗi ngày, khung cửa ấy lại được dán lên một miếng giấy nhớ hình vuông với đầy màu sắc khác nhau, hồng – xanh lá – xanh lam – vàng, và dán vào những nơi bất định như thể đang thách thức trí tò mò của tôi. Dần dần, chỉ sau hai tuần, cái khung cửa nhỏ viền trắng ấy đã bị lấp đầy bởi những miếng giấy màu, cứ mỗi sớm mai khi nắng lên là lại bừng sáng như những bông hoa trong khung kính. Trí tò mò của tôi, vì vậy, cũng ngày càng bị lấp đầy. Mà cũng chẳng thể nói cô đã yêu H tám năm dài, bởi cô cũng đã yêu qua vài người nữa, cũng có đau một đôi lần. Nhưng mà, ai nói trái tim con người chỉ dành để chứa đựng một người duy nhất? Người ta sẽ chỉ ở bên một người trọn đời, nhưng trong tim vẫn sẽ cất giấu một vài nuối tiếc không kịp gọi tên. Thời gian sẽ đánh bóng kí ức sáng như tấm gương soi, ta cứ thế như bị thôi miên và nhìn chằm chằm vào đó, nuôi cho sự nuối tiếc lớn đến mức chật chội lòng.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét