Thành tích lớp 11 năm đó của cô khá tốt, xếp hạng 4 trong lớp, ba mẹ cô khá hài lòng và muốn nhờ Minh tiếp tục dạy cho cô lớp 12, đương nhiên phim hoa trong nguc Minh đồng ý. Bạn bè Minh thắc mắc gia đình cậu cũng không đến nỗi khó khăn sao Minh phải đi dạy cực khổ như vậy, lúc đầu Minh nghĩ mình muốn trải nghiệm, muốn tự lập, nhưng qua 1 năm dạy cho Di, Minh chợt quên đi mục đích lúc đầu, khi hứa sẽ dạy lớp 12 cho Di, Minh chỉ nghĩ đến nụ cười cô đơn của cô mỗi khi cậu đến muộn hay giọng nói buồn man mác mỗi khi Minh có việc bận phải nghỉ dạy. Có lẽ Minh không chỉ là gia sư mà Minh còn là sợ dây để cô kí thác tinh thần của mình. Minh muốn hỏi rất nhiều, rất nhiều nhưng nhìn nụ cười của Di cậu cũng dành im lặng. Với Thu, mỗi ngày được nhìn thấy Minh, được thấy Minh chào, được thấy Minh vờn bóng dưới sân trường ngập nắng, vậy là đủ.
Chỉ còn hai phim tháng nữa thôi, có thể Thu chẳng còn được nhìn thấy Minh như vậy nữa. Minh thi vào một trường quốc tế, còn Thu chỉ đăng kí thi trường đại học sư phạm ở tỉnh nhà. Thu không muốn đi xa, nhà có hai mẹ con, Thu mà lên thành phố học, mẹ ở nhà một mình buồn lắm. Hơn nữa, con gái mà, miễn sao có tấm bằng đại học là được rồi, không cần cao sang lắm, học xong xin dạy cho một trường học gần nhà, vậy là ổn. Thu nghĩ vậy, nhưng trong lòng buồn lắm. Xa Minh, đó là điều mà Thu không bao giờ muốn cả. Tôi cũng giống mọi người ở đây, rất quý Huy. Song có lẽ, tôi quý Huy hơn cả, vì anh đã không nói ra sự việc ngày hôm đó, vì nụ cười thật tươi những lúc trồng rau cùng tôi. Tôi cảm nhận được, nụ cười Chúng ta thường hoài niệm về những điều đẹp đẽ đã qua, bởi cuộc sống là những sự thay đổi liên tục và âm thầm. Cứ mỗi lần thất bại hay chán nản, con lại muốn được bé lại, được ba mẹ dỗ dành như những ngày tập đi, tập nói, và dẫu kể có mắc lỗi lầm thì chúng đều chỉ còn là lời trách yêu thương “trẻ con đã biết gì”.
Oa, đứng ở đây thật có những cảm xúc đặc biệt. Chúng tôi hoa trong nguc sẽ trở lại với tin tức về những cuộc thi hấp dẫn của lễ hội, xin đừng rời khỏi màn hình! – Cô phóng viên cười tươi, vẫy tay chào trước ống kính. Cắt cảnh, cô lập tức chen vào biển người đông như nêm với những bộ trang phục lộng lẫy của hoàng tử, công chúa, quỷ thần, ma nữ Tháng Tám về, mùa mới gõ cửa, vội vàng trao nhau những ánh mắt lướt nhanh trên phố rồi mất hút giữa dòng người lại qua. Cuộc sống bộn bề chật chội; nhớ, thương cũng chẳng còn chỗ để nương mình. Còn mấy cô nàng lớp tớ vừa khiến anh thầy dạy Văn thực tập muốn trả lớp luôn. Anh thầy này khá là đẹp trai, mà cậu biết đấy, con gái khối C thì toàn quỷ không mà. Anh thầy vừa vào lớp thì 30 cô nàng đồng loạt chống cằm lên nhìn. Anh thầy không hiểu chuyện gì, hỏi ra thì các nàng cười khúc khích và bảo rằng vì thầy đẹp trai nên cả lớp sẽ dành trọn vẹn 45 phút để chiêm ngưỡng và khai quật vẻ đẹp này. Hahaha…Cậu mà trông thấy vẻ mặt của anh thầy lúc ấy nhỉ, còn hơn cả chín ấy Vụng về khi em lật lại từng dòng kí ức tưởng chừng như đã trôi tuột về một miền xa xôi mới nhận ra có thứ hạnh phúc chỉ là trạm dừng chân tạm thời mà thôi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét