Cũng đã lâu lắm rồi em mới làm những zippo mu tat va em điều mà trước đây em thực sự thích đó là đi lang thang một mình dưới những hàng cây đón nhận những cơn gió bất chợt và nhận ra rằng điều đó cũng thanh thản biết bao. Những hàng cây sẽ che chở cho con người khỏi những cơn giông bão, còn những cơn gió sẽ xua tan những ưu phiền. Sau 4 tháng ôn thi anh lại nhận được giấy báo đăng ký thi đại học của em, anh một lần nữa ngỡ ngàng trước những gì mình nhìn thấy. có niềm vui nhưng cũng có cả những nỗi buồn. Em chẳng thể quên những khi hai đứa mình góp chung nhau số tiền ít ỏi còn sót lại để ăn cơm. Em chẳng thể quên những ngày hai đứa mình bên nhau mà chẳng có xu nào trong túi, những lúc như thế em liên tưởng tới những ngày tháng sau này khi có nhau trong lúc hoạn nạn em sẽ cùng anh vuợt qua. Em chẳng thể quên những ngày mưa ngồi sau xe anh đi vòng vòng khắp nơi.
Nhưng tôi lại cũng phân vân, bây giờ vì một cái phim zippo mu tat va em mối tình internet đó nó quên đi mối tình 2 năm thì sau khi tôi bỏ qua chuyện đó ai dám chắc sau này sẽ không có một điều tương tự như thế sẽ xảy ra, khi yêu còn có thể nhẫn nhịn chịu nhục cho bản thân chứ khi tới với nhau rồi mà còn như thế thì gia đình của chúng tôi sẽ ra sao? Mới có 60km và 2 tuần không gặp đã xảy ra nhiều chuyện như thế rồi sau ra đi làm thì sao, cái khắt khe về thời gian và có thể là không gian nữa, liệu tôi có thể đặt trọn niềm tin cho 1 con người như vậy hay không. Hay rồi lại cũng sẽ có người thứ 3 như hiện tại nữa. quả thật khó xử, tôi muốn buông tay tất cả nhưng rồi lại muốn một hi vọng, hi vọng những gì mình đang suy nghĩ nó đã không xảy ra - có lẽ ước thì đúng hơn vì thực tại nó đã xảy ra rồi - mà chỉ do mình hơi nhạy cảm quá đà nên quan trọng vấn đề lên thế. Mọi chuyện như muốn nổ tung trong đầu tôi vậy. Một buổi sáng tháng 3 hơi se lạnh bên ngoài vẫn đang có những giọt sương nhẹ nhàng khép nép trên chiếc lá non. Tỉnh dậy sau 1 đêm dài, em chạy vội ra trước gương và tự hỏi “liệu có phải là mình nữa hay không”.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét