Bây giờ và về sau vẫn thế. Cũng từng yêu thương em bằng những rung động chân thành nhất. Cũng từng dựa vào nhau cùng cố gắng. Cũng từng nghĩ đến những ngày tháng tương lai. Thứ nhất, em vốn đã chưa tin anh, nay lại càng không tin anh, không tin vào thứ tình cảm mà anh gọi là tình yêu, em càng có thêm lý do để nghi ngờ nó là một trò lừa gạt. Thứ hai, quá khứ của em vẫn luôn ám ảnh em cho đến tận bây giờ, và trái tim em vẫn còn in nguyên bóng hình của người đó.
Nhưng từ bây giờ em sẽ là em, em sẽ sống hết phim nguyet thuc mình dù có người nói em đang “chạy trốn”. Dù đó không phải là yêu nhưng đó là một tình cảm rất đặc biệt. Nó không thể quên, hay là tạm thời không quên được lan man đến trễ cả giờ học của em, và thế là em trốn học đi cùng anh đến một nơi mà anh bảo đẹp, sang trọng nhất nhì thành phố… Lần đầu tiên sau 5 năm sống ở thành phố em được đến nơi “xa xỉ” đấy, anh à! Buổi chiều Thứ Bảy hôm ấy là bắt đầu cho những buổi chiều thứ Bảy khác mà lòng em luôn thấp thỏm mong chờ có kẻ đón đưa sau giờ tan ca như một thói quen khờ dại. Có lẽ bên cạnh việc anh là người mang lại cho em những kỉ niệm hạnh phúc nhất thì anh còn là người đã làm em đau khổ nhất. Đã từng có người đưa em qua vẹn tròn 1 đoạn đường thương nhớ. Cũng từng nắm tay em, đã từng hứa ở cạnh em. Cũng chính vì việc anh nói thích em quá sớm, cho nên anh đã không cho em kịp chuẩn bị chút tâm lý nào để đón nhận một điều to lớn như thế này.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét