Vào một tối muộn, anh gọi điện đến, bảo tôi bật đĩa, khi nào anh bảo tôi ấn play thì bắt đầu. Tôi khó hiểu nhưng vẫn luống cuống làm theo. Anh đếm đến ba, tôi ấn cho phim chạy và từ đầu dây bên kia, anh bắt đầu dịch. Nó khớp hoàn hảo với từng giây nhân vật trong phim nói, khớp hoàn hảo với nội dung phim. Tôi nghe, lúc đầu hơi phiền nhưng khi em im lặng tôi lại thấy thế giới chìm vào tẻ nhạt. Rồi em lại nói những chủ đề không đầu không cuối, không mở không kết và tôi thấy thế giới lại rộn ràng với những màu sắc linh tinh, lộn xộn mà rực rỡ. Người con trai đã mang đến cho cô cảm giác ấm áp trước đó đã vĩnh viễn ra đi cùng với sự im lặng của anh, mang theo những hồi ức đẹp và cả những nước mắt buồn của cô Chỉ cần tôi hiểu tôi là đủ. Cô vẫn là cô, mong manh, xinh đẹp, nồng nàn. Anh vẫn là anh, chàng trai thanh cao, ngạo mạn, mạnh mẽ. Nhưng trong tình yêu của họ, thứ tình cảm thiêng liêng đã mất đi của rất lâu về trước, cô và anh đã không còn là hai người thuở xa xưa.
Kết quả là tôi lọt vào trong danh sách những bạn học khá nhất trong lớp vào năm lớp 11 và 12. Cuối cùng tôi đã thi đậu vào trường Đại học An ninh phim zippo mu tat va em nhân dân. Thời gian trôi qua thật nhanh nhưng tôi vẫn không quên câu nói của Cô, để tôi mới có được như ngày hôm nay. Tôi 17 tuổi, đắm chìm trong những cảm xúc được khuếch đại của tuổi dậy thì. Những nỗi đau, những ước vọng, ảo tưởng rỗng nát phềnh tướng lên. Nhưng tình cảm tôi dành cho anh thì không như vậy. Chả có lý do gì để một con bé mới lớn không thể yêu thật lòng, và chả có lý do gì bắt tình yêu là thứ bất qui tắc thành một khuôn mẫu trả lời cho câu hỏi “tại sao” ?
Ngay khi nghe giọng anh qua điện thoại, khi nhìn thấy anh, khi ngồi bên anh, nhất là khi xem những cảnh tình cảm cùng nhau, cô biết tình yêu không chỉ giản đơn là đến rồi đi, là gặp gỡ rồi chia ly. Tôi chỉ cười chẳng đáp bởi sự thật thì cậu ta đúng. Nội tâm phong phú luôn thôi thúc tôi phải tiến lên một cách mãnh liệt, đôi khi hơi rồ dại. Biến cố cuộc sống ném hắn vào Sài Gòn, sống quăng quật, nhét gọn mình vào bóng tối khó ở, không buông tha. Thế mà cuối cùng hắn vùng vẫy để ôm lại cái đất Hà Thành này. Sinh ra ở đây, hắn đã khóc khi mình rời xa nó để rồi quyết về lại Hà Nội với ánh mắt cảm thông của bè bạn. Sống vẩn vơ qua ngày đơn côi, tôn thờ Hà Nội, lang thang với nó, cốc cafe nóng ngày càng đậm đắng, bè bạn ru hắn như thể đang mãn nguyện Nhưng cách bộc lộ ra lại hoàn toàn khác.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét